*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Gã đeo khuyên môi trào phúng nhìn họ, đùa cợt: "Được, tôi cũng đang rất muốn cho em đánh đây, người đẹp, em mau tới đánh đi nè".
"Có cần roi da không? Hay để tôi chuẩn bị thêm cho em một cây nến?"
Khóe miệng Trương Minh Vũ lộ một nụ cười lạnh.
Ngay sau đó, chân anh bỗng phát lực, người lao vút về phía gã đeo khuyên môi.
Gã kia ngẩn người, ánh mắt đột nhiên lóe lên sợ hãi.
Tốc độ thật đáng sợ!
Gã hoàn toàn không kịp phản ứng lại thì đã có cảm giác vai bị người ta tóm được.
Giây lát sau, Trương Minh Vũ đã vòng ra sau lưng gã.
Anh nhấc chân, đá một cước.
Gã đeo khuyên môi ngã dập mặt xuống đất, đầu gục ngay trước chân Lâm Kiều Hân.
Ba gã thanh niên khác đều ngây người nhìn.
"Mẹ nó, muốn chết à".
Một trong ba gã nổi giận gầm lên, lao thẳng về phía Trương Minh Vũ.
Hiện giờ, mấy gã người thường đối với Trương Minh Vũ thật chẳng có gì đáng sợ.
Rầm rầm rầm!
Ba tiếng động trầm đục vang lên.
Chỉ mấy giây, ba thanh niên đều ngã xuống đất, đau đớn vặn vẹo thân mình.
Trời đất!
Gã đeo khuyên môi hít hà thật mạnh, ánh mắt tràn đầy khiếp sợ.
Chốc lát sau, Trương Minh Vũ đã bước tới, vươn tay tóm lấy cổ áo của gã đeo khuyên môi.
Anh dồn sức nhấc gã lên.
Gã thanh niên đeo khuyên môi bị xách lên, đầu vừa lúc treo trước người Lâm Kiều Hân.
Gã hết sức bối rối.
Hai người này muốn làm gì vậy?
Gã định thần nhìn kĩ, đúng lúc thấy gương mặt Lâm Kiều Hân thoáng hiện một tia hưng phấn.
Chuyện này...
Gã đeo khuyên môi đã hoàn toàn choáng váng.
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nói: "Nào, thử xem sao!"
Lâm Kiều Hân nhẹ nhàng gật đầu, khẽ cắn răng, vung tay lên.
Bốp!
Một thanh âm giòn giã vang lên.
Một bạt tai giáng thật mạnh xuống mặt gã thanh niên đeo khuyên môi kia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT