*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sắc mặt Chung Hải đã âm trầm cực độ, ông ta híp mắt nhìn kĩ.  

Nhưng cơn đau bén nhọn nơi cẳng chân khiến ông ta không dám cãi nửa câu.  

Hồi lâu sau, Chung Hải mới lạnh lùng nói: " Cô là ai? Tôi... Tôi chính là người nhà họ Chung! Chuyện của nhà họ Chung mà cô cũng dám thò mũi vào à?"  

Nhà họ Chung?  

Trương Minh Vũ nhăn mày, không hiểu sao lại có cảm giác quen tai.  

Hàn Quân Ngưng lạnh lùng nói: "Dám động đến em trai tôi, dù ông là Ngọc Hoàng đại đế cũng không ích gì!"  

Vừa dứt lời, bóng dáng mềm mại chợt lao vút lên.  

Tốc độ vô cùng khủng khiếp.  

Nháy mắt, cô ấy đã vọt tới bên cạnh Chung Hải.  

Trời đất!  

Mọi người lại phải trợn tròn mắt một lần nữa.  

Cô gái kia định làm gì?  

Đáy mắt Chung Hải tràn đầy hoảng loạn.  

Người này, quá là quyết đoán!  

Ngay sau đó, giọng nói lạnh như băng của Hàn Quân Ngưng vang lên: "Muốn đánh gãy hai chân của em tôi? Vậy thì để tôi đánh gãy cả tứ chi của ông đi!"  

Lời vừa được thốt ra, một thanh âm giòn giã đến chói tai vang lên: "Rắc!"  

Chung Hải hoàn toàn không kịp tránh né, lập tức gào lên một tiếng thảm thiết: "A!"  

Giọng ông ta vốn khàn khàn, gào một tiếng như vậy...  

Người xung quanh đã dựng cả tóc gáy!  

Rắc rắc rắc!  

Tiếp theo đó, lại có ba tiếng xương gãy giòn giã vang lên.  

Chung Hải tru lên như heo bị thọc tiết!  

Tất cả mọi người quanh đó đã hoàn toàn choáng váng, khóe miệng ai nấy đều co giật liên hồi.  

Họ dồn mắt về phía Hàn Quân Ngưng, kinh hãi tột cùng.  



Không biết qua bao lâu, những tiếng kêu la thảm thiết của Chung Hải mới chậm rãi ngừng lại. 

Ông ta ngoẹo đầu, lăn ra hôn mê. 

Ực! 

Khắp phòng khách lại vang lên tiếng nuốt nước bọt. 

Một vị cao thủ cỡ đó cứ thế bị phế bỏ một cách nhẹ nhàng! 

Hàn Quân Ngưng nhấc chân bước đi, ánh mắt lạnh băng chầm chậm quét qua từng người. 

Không ai dám ngẩng đầu đối diện với cô ấy. 

Triệu Khoát và Hà Gia Hoa đều cố cúi gằm mặt, đầu óc đã trống không. 

Sao bên cạnh Trương Minh Vũ lại còn có cao thủ cỡ này? 

Chỉ giây lát sau, Hàn Quân Ngưng đã đi tới trước mặt Trương Minh Vũ, sẵng giọng trách: "Đồ ngốc, ông ta mạnh hơn em bao nhiêu chứ, em còn dám liều với ông ta". 

Trương Minh Vũ ngẩn ra. 

Bấy giờ anh mới hiểu Hàn Quân Ngưng không đi ra ngoài là để xem thử thực lực mình ra sao. 

Trương Minh Vũ lúng túng gãi đầu. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play