Trương Minh Vũ cười nói: "Kiều Hân à, đây là chị sáu của tôi".  

Chị sáu?  

Lâm Kiều Hân lập tức trợn tròn mắt, trong mắt lộ ra sự nghi hoặc.  

Trương Minh Vũ có nhiều chị đến vậy sao?  

Lâm Kiều Hân nhanh chóng phản ứng lại.  

Không tính đến thân phận, dù sao Hàn Quân Ngưng cũng là người ban nãy cứu cô.  

Lâm Kiều Hân khách khí nói: "Chị sáu".  

Hàn Quân Ngưng khẽ gật đầu.  

Cô ấy cũng chỉ nể mặt Trương Minh Vũ thôi.  

Trương Minh Vũ lúng túng.  

Lâm Kiều Hân không nghĩ nhiều cũng quen với thái độ của Hàn Quân Ngưng rồi.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Được rồi, chúng ta mau đi thôi, em đói chết rồi".  

Hàn Quân Ngưng gật đầu.  

Ba người nhanh chóng đi ra ngoài căn biệt thự.  

Trương Minh Vũ ngẩng đầu nhìn, chiếc Mercedes đã đỗ ở trước cổng đợi anh.  

Long Tam và Long Thất cung kính đứng bên.  

Trương Minh Vũ hiểu ra.  

Chẳng trách khi ở trong rừng, thái độ của Long Tam và Long Thất kỳ lạ đến vậy.  

Theo như anh nhớ Long Tam do Hàn Quân Ngưng phái đến.  

Trương Minh Vũ mở cửa xe ngồi vào trong.  

Lâm Kiều Hân vừa định lên xe.  

Hàn Quân Ngưng đã lạnh lùng lên tiếng: "Tôi lên trước".  

Lâm Kiều Hân sững sờ.  

Trương Minh Vũ lúng túng nói: "Hai người ngồi sau đi, em ngồi trước".  

Nói xong anh liền xuống xe xông đến ghế phó lái. 

Anh không muốn ai trong hai người đau lòng. 

Hàn Quân Ngưng bất mãn trừng mắt, nhưng cũng không nói gì. 

Ba người nhanh chóng ngồi xuống, chiếc xe cũng được lái đi. 

Trương Minh Vũ cười nói: "Đến khách sạn Hồng Thái đi, vừa hay để..." 

Nói được một nửa, Trương Minh Vũ vội vàng im lặng. 

Anh mới nhớ ra, Lâm Kiều Hân không biết khách sạn Hồng Thái là của anh. 

Long Tam gật đầu.  

Ánh mắt Hàn Quân Ngưng lóe lên sự mong đợi. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play