Quá ngông cuồng!  

Thế nhưng cô ấy ngông cuồng như vậy… lại khiến anh thấy sảng khoái!  

Ai là người của cô ấy?  

Anh liếc nhìn xung quanh cũng không tìm thấy manh mối gì. Chẳng lẽ nhà họ Lâm vẫn còn người bảo vệ âm thầm khác sao?  

Gã cầm đầu nghiến răng nghiến lợi quát lớn: “Cô đứng lại đó cho tôi! Nếu cô dám nhúc nhích tôi sẽ lấy mạng cô ta ngay lập tức!”  

Nói rồi gã ta lại bóp chặt cổ Lâm Kiều Hân!  

Khiến cô phải chịu đau đớn.  

Thế nhưng cô gái vừa mới xuất hiện vẫn ung dung bước tới, khí thế hùng hồn!  

“Anh dám giết cô ấy không?”, cô gái lạnh giọng chất vấn.  

Gã cầm đầu tức thì hoảng loạn!  

“Dù sao cũng đều phải chết! Sao tôi lại không kéo theo một người đi cùng?”  

Gã ta trưng ra vẻ mặt hung tàn, nổi điên nói!  

Trương Minh Vũ cũng bắt đầu quýnh lên!  

Giọng nữ thánh thót kia lại vang lên: “Nghĩ thì hay lắm, nhưng anh không có cơ hội đó đâu”.  

“Nói chuyện với anh thật tốn nước bọt”.  

Dứt lời, cô ấy chợt dừng bước.  

Vị trí hiện giờ của cô ấy vẫn còn cách xa gã cầm đầu hơn năm mươi mét!  

Giây phút cô ấy ngừng lại, trái tim của gã cầm đầu cũng run lên!  

Không biết tại sao từ đáy lòng gã ta dâng lên một cảm giác khiếp sợ tột độ!  

“Chết đi!”  

Gã ta gào lên một tiếng, đột nhiên dồn sức vào bàn tay!  

“Đừng mà!”  

Trương Minh Vũ hốt hoảng hét ầm lên!  

Nhưng mà giờ đây có xông tới cũng không kịp nữa rồi!  

Tần Minh Nguyệt nắm chặt khẩu súng trong tay nhưng lại không có cơ hội nổ súng!  

Lâm Kiều Hân đã che kín người của gã cầm đầu!  

Trong mắt cô chỉ còn lại sự tuyệt vọng tột cùng.  

Đúng lúc đó, một tiếng súng nổ chói tai đột nhiên vang lên: “Đoàng!”  

Anh lập tức trợn tròn hai mắt!  

Anh trông thấy bàn chân gã cầm đầu toé máu! 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play