Long Tam và Long Thất quay sang nhìn nhau rồi cùng mỉm cười tỏ vẻ bất đắc dĩ.  

Còn Tần Minh Nguyệt thì ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.  

Gã cầm đầu nghiến răng nghiến lợi gào ầm lên: “Là ai gây ra! Mau ra mặt đi!”  

Thế nhưng gã ta nói xong vẫn không có một lời đáp lại!  

Ừng ực!  

Gã ta gian nan nuốt một ngụm nước bọt, vô thức cảm thấy sợ hãi!  

Trương Minh Vũ cất bước định lao tới!  

Gã ta cả giận hét lớn: “Không được động đậy! Mày còn dám động đậy tao sẽ giết cô ta!”  

Dứt lời, gã ta lại dồn sức vào bàn tay, bóp chặt cần cổ của Lâm Kiều Hân!  

Anh nhíu mày, lập tức dừng chân theo bản năng!  

“Làm sao bây giờ?”, anh nhỏ giọng hỏi, ánh mắt trở nên nghiêm trọng!  

Nhưng mà cả Long Tam và Long Thất đều không thèm trả lời anh. Hai người chỉ đứng đó nở nụ cười bất lực.  

Bọn họ ung dung khoanh tay trước ngực làm người đứng ngoài cuộc, cứ như chuyện này chẳng liên quan gì tới họ.  

Anh cau mày, lại càng thấy nghi hoặc.  

Tần Minh Nguyệt cũng sững sờ.  

Anh lại cất giọng hỏi: “Sao các anh không nói gì?”  

Long Tam cười đáp: “Yên tâm, cô Lâm sẽ không sao đâu”.  

Hả?  

Anh cảm thấy cực kỳ khó hiểu.  

Vẻ mặt của Tần Minh Nguyệt cũng càng thêm mờ mịt.  

Gã cầm đầu lợi hại như vậy, còn ai có thể nhanh tay hơn gã ta nữa?  

Gã ta giận dữ hét: “Lùi lại! Chúng mày lùi lại ngay cho tao! Nếu không tao sẽ giết người!”  

Gã ta thực sự hoảng rồi!  

Trương Minh Vũ lại càng nhíu chặt chân mày.  

Thế nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của Lâm Kiều Hân, cuối cùng anh vẫn bị mềm lòng.  

Chỉ có thể lặng lẽ lùi về sau!  

Anh chưa đi được mấy bước đã va phải Long Tam đang đứng ngay sau lưng.  

Khiến anh giật nảy mình.  

Anh quay ngoắt đầu lại, bàng hoàng phát hiện cả Long Tam và Long Thất đều không hề có ý định động đậy.  

Đang làm gì vậy hả?  

Anh ngớ người!  

Gã cầm đầu lại gầm lên: “Không chịu lùi lại hả? Thế chúng mày cứ chờ nhặt xác cho cô ta đi!” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play