Máy bay trực thăng ngày càng đến gần!  

Chỉ còn cách bọn họ vài trăm mét nữa!  

Nếu thực sự hạ cánh xuống…  

Lâm Kiều Hân dần ổn định lại cảm xúc, lòng nguội lạnh như tro tàn.  

Anh sốt ruột tới mức cả người run lên. Thế nhưng anh vẫn không thể tránh khỏi sự tuyệt vọng này!  

Gã cầm đầu nhìn anh bằng ánh mắt trào phúng, ngạo nghễ cất giọng nói: “Ranh con, phải trơ mắt đứng nhìn vợ mình bị người ta bắt đi có cảm giác gì hả?”  

“Có muốn biết sau khi dẫn vợ mày đi… bọn tao sẽ làm gì cô ta không?”  

Dứt lời, gã ta hất hàm nhìn anh, vẻ mặt đầy khiêu khích!  

Thực ra gã ta đang cố tình dùng lời nói để câu giờ.  

Chưa leo lên được trực thăng thì chưa thể chắc chắn được điều gì!  

Ầm!  

Trong đầu anh như có thứ gì đó nổ tung! Lửa giận trong lòng trào dâng mãnh liệt!  

Anh nắm chặt tay thành nắm đấm, móng tay đã cắm sâu vào lòng bàn tay!  

Đúng lúc này, trực thăng chỉ còn cách họ hơn trăm mét nữa, đang chậm rãi hạ cánh!  

Vẻ mặt Tần Minh Nguyệt tràn đầy sốt ruột.  

Súng của cô ta cũng chẳng làm gì được máy bay trực thăng!  

Hơn nữa Lâm Kiều Hân vẫn đang nằm trong tay gã cầm đầu, cô ta không dám nổ súng!  

Chỉ trong nháy mắt, trực thăng đã đáp xuống vùng đất trống giữa rừng cây.  

Gã cầm đầu nhếch mép nở nụ cười, khiêu khích nói: “Xin lỗi nhé, tao phải đi rồi”.  

Nói xong, gã ta tóm lấy Lâm Kiều Hân chậm chạp lùi về phía sau!  

Trương Minh Vũ tiến lên một bước, giận dữ thét gào: “Đổi cô ấy thành tôi có được không?”  

Trừ cách này ra, anh thực sự không thể nghĩ ra được cách nào khác!  

Hai mắt Lâm Kiều Hân ánh lên, cảm xúc trong lòng càng thêm phức tạp!  

Gã cầm đầu chỉ cười lạnh đáp: “Xin lỗi, người tao cần không phải mày”.  

Câu nói này lại khiến Lâm Kiều Hân khiếp sợ thêm lần nữa!  

Đến tận lúc này, cô mới có thể xác định người của Thần Ẩn tới là vì mình chứ không phải vì Trương Minh Vũ!  

Một lúc lâu sau, cô khẽ nở nụ cười.  

Thế nhưng nét mặt lại trở nên kiên định.  

Anh căng thẳng hít sâu một hơi, lòng dần chìm vào tuyệt vọng.  

Cùng lúc đó, trực thăng đã hoàn toàn hạ cánh.  

Gã cầm đầu kéo theo cô dần tiến lại gần!  

Tất cả mọi người đều mất hết hi vọng!  

Lâm Kiều Hân mỉm cười bi thương, dịu dàng lên tiếng: “Trương Minh Vũ, kiếp sau tôi sẽ đền bù cho anh”.  

Tiếc thay giọng nói của cô lại bị tiếng cánh quạt vù vù che lấp mất.  

Gió lớn nổi lên bốn phía, quần áo của mọi người đều bay phần phật.  

Anh nắm chặt tay lại, nghiến răng ken két!  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play