Tô Mang khoanh hai tay trước ngực, từ tốn phản đối: "Em tư, em không biết người nhỏ tuổi hơn phải nhường người lớn tuổi hơn sao? Hôm nay thằng bé thuộc về chị, em chờ lần sau đi".  

Liễu Thanh Duyệt nhanh chóng phản bác: "Chị ba, là chị thì phải nhường em chứ".  

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi.  

Thế này là đang... giành mình hả?  

Hay diễn kịch gì đấy?  

Ngay lúc anh ngơ ngác đực mặt ra thì giọng nói trong trẻo của Lâm Kiều Hân vang lên: "Hai chị, Trương Minh Vũ lớn rồi nên ngủ với hai chị có hơi bất tiện ấy ạ".  

"Vẫn được..."  

"Bọn em là vợ chồng, cứ cho bọn em ngủ chung đi ạ".  

Câu nói cuối cùng bình thản nhưng đầy kiên quyết.

Trương Minh Vũ nghe xong, giật mình trợn mắt há hốc mồm!  

Anh quay sang đúng lúc trông thấy Tô Mang và Liễu Thanh Duyệt đang nhìn nhau cười.  

Hai người họ… cố ý sao?  

Thế nhưng làm sao bọn họ lại chắc chắn Lâm Kiều Hân sẽ mắc bẫy?  

Anh thấy vô cùng mờ mịt!  

Giọng nói ngọt ngào của Hạ Hâm Điềm vang lên: “Em dâu nói đúng đấy, người ta là vợ chồng đương nhiên phải ngủ chung rồi. Tại chị nghĩ nhiều quá thôi”.  

“Được rồi, tất cả đều đi ngủ đi”.  

Dứt lời, cô ấy còn nháy mắt với anh một cái.  

Ừng ực!  

Anh gian nan nuốt nước bọt, hoàn toàn không biết nên nói gì cho phải!  

Lâm Kiều Hân cũng sửng sốt.  

Thế này… là nói xong rồi sao?  

Cô cứ tưởng sẽ xảy ra một cuộc đấu võ mồm ác liệt, vậy mà cuối cùng… lại kết thúc lãng xẹt như vậy thôi sao?  

Cô nhìn xuống đôi chân thon dài đang để trần của mình, mím chặt môi lại.  

Phí công chuẩn bị mất bao nhiêu!  

Mấy người Hạ Hâm Điềm đều đứng dậy.  

Cô không có chỗ xả giận, chỉ có thể trừng mắt lườm Trương Minh Vũ.  

Trong mắt anh tràn ngập vẻ ngơ ngác.  

Rốt cuộc mình đã chọc vào ai?  

Ba cô gái kia nhanh chóng rời đi.  

Bên trong phòng khách chỉ còn lại hai người họ…  

Trương Minh Vũ lắc đầu tỏ vẻ bất đắc dĩ.  

Dù sao cũng không thể bỏ phí… tấm lòng của ba bà chị được.  

Anh bật cười lên tiếng: “Được rồi, chúng ta cũng nên về phòng nghỉ ngơi thôi”.  

Cô cắn răng, lòng thầm nổi giận, bực bội gắt gỏng: “Ai thèm ngủ với anh?”  

Trương Minh Vũ nhíu mày, khó hiểu hỏi: “Cô không ngủ với tôi à? Thế thôi vậy”.  

“Chị ba… ưm… ưm… ưm…”  

Anh đang định gào ầm lên thì bị cô nhanh tay lẹ mắt bịt chặt miệng lại!  

Ha ha!  

Trong lòng anh cực kỳ đắc ý. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play