*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mái tóc xõa tung trên vai.  

Làm tôn thêm nét đẹp của cô.  

Khuôn mặt Lâm Kiều Hân đầy hờ hững, ánh mắt trở nên sắc bén như mọi khi.  

Mới nhìn thoáng qua thôi, người ta cũng ấn tượng đó là một cô gái cao quý, lạnh lùng và kiều diễm biết bao!  

Ừng ực!  

Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước bọt, đầu óc trống rỗng.  

Sống chung bao lâu nay, đây là lần đầu tiên anh thấy Lâm Kiều Hân... lộ nhiều như vậy!  

Cặp đùi đã thon gọn, thẳng tắp còn được áo choàng tắm đen làm nổi bật hơn nữa, quá ư là mãn nhãn!  

Ba chị em Tô Mang hung dữ trừng mắt nhìn anh, lẩm bẩm: "Nhìn nó kìa!"  

Liễu Thanh Duyệt và Hạ Hâm Điềm đều thấy hơi ghen tị.  

Tiếc rằng... chẳng còn cách nào khác.  

Ba chị em chỉ biết trông cho đỡ thèm mà thôi.  

Lát sau, Lâm Kiều Hân đi tới trước mặt Trương Minh Vũ, cô từ từ dừng bước.  

Ừng ực!  

Trương Minh Vũ lại nuốt nước bọt trong đau khổ, ngơ ngác hỏi: "Cô... đang..."  

Lâm Kiều Hân lạnh lùng hỏi: "Sao?"  

Giọng nghe khá là tức giận.  

Trương Minh Vũ tỉnh táo chút đỉnh.  

Sao... thế này?  

Ba chị em không lên tiếng, chỉ yên lặng ngồi trên ghế xem kịch.  

Nhiệm vụ của các cô đến đây là hết!  

Thật lâu sau, Trương Minh Vũ đờ đẫn hỏi: "Không sao hết, mà sao cô... lại mặc bộ đồ... mặc bộ đồ thế này?"  

Lâm Kiều Hân thản nhiên đáp: "Chả vì sao cả, do nóng quá thôi".  

Nói xong, cô lại gần sofa.  

Ngồi xuống!  

Bắt chéo hai chân!  

Ba chị em quay sang nhìn nhau, đều thấy vẻ ngạc nhiên trong mắt đối phương.  

Trương Minh Vũ nghệt mặt.  

Chuyện gì thế này?  

Bốn cô gái ngồi với nhau, mặc những bộ quần áo hết sức đơn giản.  

Nhưng ai cũng đẹp cả...  

Trong lúc nhất thời, Trương Minh Vũ không biết mình nên làm gì...  

Khụ khụ!  

Hạ Hâm Điềm khẽ ho một tiếng.  



Liễu Thanh Duyệt thì cười quyến rũ, nói bằng chất giọng ngọt lịm: "Qua đây, nói chuyện với chị nào". 

Câu vừa dứt, người Trương Minh Vũ run lên. 

Giọng của chị ấy thật là... hớp hồn người ta quá! 

Lâm Kiều Hân thầm thở gấp, cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng. 

Lạ quá! 

Bản thân cô cũng không biết tại sao. 

Trương Minh Vũ lúng túng cười: "Cái đó... thôi vậy, em đi tắm rửa đã, hôm nay hơi mệt..." 

Ngồi bằng niềm tin à? 

Đứng cách mấy mét mà người vẫn nôn nao nữa là! 

Anh nói xong muốn đi. 

Nhưng chưa kịp cất bước thì Lâm Kiều Hân đã cất giọng nói lạnh lùng: "Các chị muốn trò chuyện với anh, bận cái gì mà bận". 

"Qua đây, ngồi xuống nói chuyện".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play