Tần Minh Nguyệt cắn răng, lạnh lùng nói với ánh mắt giận dữ: "Cục trưởng, ông muốn lợi dụng chức vụ làm việc tư à?"
Trương Minh Vũ ngạc nhiên.
Một đội trưởng nho nhỏ mà dám nói kiểu đó với cục trưởng?
Điên rồi hả?
Nhưng điều làm anh bất ngờ hơn là... cục trưởng không hề bực mình mà còn tỏ ra bất lực!
Chuyện này...
Trương Minh Vũ không thể không quan sát Tần Minh Nguyệt.
Người phụ nữ này không đơn giản chút nào...
Một lúc sau, cục trưởng nói một cách khó khăn: "Thôi nào Minh Nguyệt, chuyện này tôi đã quyết, nếu cô thấy có gì không ổn có thể xin chỉ thị cấp trên".
"Nhưng tôi cũng được lệnh từ cấp trên đấy thôi".
"Người này vô tội!"
Hít hà!
Tiếng hít sâu bỗng nhiên vang lên.
Ba cảnh sát đứng ở cửa thẫn thờ.
Vết thương trên người họ rành rành ra đó, chứng cứ rõ ràng thế mà!
Sao lại nói là... vô tội chứ?
Tần Minh Nguyệt khẽ cắn răng, bắt đầu thở mạnh vì tức.
Cô ta khó chịu kinh khủng!
Đôi mắt Trương Minh Vũ đầy suy nghĩ.
Mặc dù không biết tại sao nhưng anh biết chắc chuyện này có liên quan với những người chị của mình.
Họ giải quyết được chuyện này luôn hả?
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười, lòng đầy đắc ý.
Có mấy bà chị đáng đồng tiền bát gạo quá chừng!
Khuôn mặt xinh đẹp của Tần Minh Nguyệt đầy lạnh lẽo, còn Trương Minh Vũ thì quá hả hê.
"Tôi đã nói chắc có người nào tốt bụng cứu tôi rồi mà, giờ cô đã tin chưa?", anh hớn hở hỏi.
Đương nhiên phải tranh thủ khịa một phen rồi!
Tần Minh Nguyệt giận đùng đùng, mắt như sắp rực lửa vì giận dữ.
Trong lòng Trương Minh Vũ càng đắc ý hơn.
Anh chẳng những bình chân như vại trước đôi mắt đầy sương giá ấy mà còn thấy hơi buồn cười.