*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhân viên phục vụ sững lại.  

Ngay sau đó, có một nhân viên đi tới, nở nụ cười công thức hóa: "Mời các vị theo tôi ạ".  

Năm người tiến vào một phòng bao riêng.  

Hạ Hâm Điềm ngồi vào vị trí chủ tọa.  

Tô Mang kéo Trương Minh Vũ ngồi cạnh Hạ Hâm Điềm, sau đó cũng ngồi xuống cạnh anh.  

Liễu Thanh Duyệt ngồi xuống ghế còn lại cạnh Hạ Hâm Điềm.  

Lâm Kiều Hân đứng đó, lúng ta lúng túng.  

Trông cô rất câu nệ!  

Trương Minh Vũ vội đứng lên, bối rối cười bảo: "À ừm... Chỉ có mấy người chúng ta, hay là tách ra ngồi đi, bằng không... lúc ăn cơm cũng không tiện gắp đồ ăn".  

Nói xong, anh vội vàng đứng hẳn dậy.  

Anh vươn tay nắm cánh tay Liễu Thanh Duyệt, ánh mắt nhìn cô ấy như làm nũng.  

Liễu Thanh Duyệt liếc thấy, đành phải nhổm người nhích xa Hạ Hâm Điềm một vị trí.  

Trương Minh Vũ mỉm cười, sau đó ngồi xuống chỗ cách Liễu Thanh Duyệt một vị trí.  

Anh ngẩng lên, cười bảo Lâm Kiều Hân: "Cô ngồi bên này đi, cách đều cho tiện".  

Bấy giờ, cảm giác dị thường trong lòng Lâm Kiều Hân mới giảm bớt, cô ngồi xuống.  

Nhân viên phục vụ đưa thực đơn cho Hạ Hâm Điềm.  

Hạ Hâm Điềm không khách sáo, bắt đầu gọi món.  

Gọi xong, cô ấy đưa thực đơn đến trước mặt Lâm Kiều Hân, cười nói: "Cô cũng gọi mấy món đi".  

Lâm Kiều Hân lúng túng, ngập ngừng bảo: "Không cần đâu ạ, em... ăn gì cũng được".  

Tô Mang và Liễu Thanh Duyệt đưa mắt liếc sang nhau, ánh mắt cả hai đều bừng sáng.  

Bọn họ không thể ở lại đây quá lâu, cho nên hôm nay đúng là một cơ hội nhắc nhở rất tốt.  

Trương Minh Vũ cười ha hả, nói: "Được rồi, như vậy tạm đủ rồi, cứ phục vụ những món vừa gọi trước đã đi".  

Nhân viên phục vụ cung kính đáp: "Thưa vâng!"  

Thưa vâng?  

Trương Minh Vũ trừng mắt một cái.  

Nhân viên kia giật mình kinh hãi, vội vã cầm thực đơn chạy ngay ra ngoài.  

Lâm Kiều Hân hiện đang rất bối rối và hỗn loạn nên không nghe ra điều gì bất thường.  

Sau đó, bầu không khí trong phòng lại rơi vào trầm tĩnh.  

Trương Minh Vũ cười cười, phá vỡ sự tĩnh lặng: "À ừm..."  

Nhưng anh còn chưa nói được gì, Tô Mang đã trừng mắt cắt đứt lời anh.  



Khóe miệng Trương Minh Vũ giật giật liên hồi. 

Sao lại... nói đến đề tài này? 

Lâm Kiều Hân sửng sốt, sau đó càng thêm chột dạ. 

Cách đối xử của cô với Trương Minh Vũ... nói là không tốt thậm chí còn là nói giảm nói tránh rồi. 

Trương Minh Vũ cười nói: "Rất tốt, rất tốt mà..." 

"Chị hỏi em đấy à". 

Liễu Thanh Duyệt kiêu kì hừ một tiếng, bất mãn nói. 

Trương Minh Vũ lúng túng cúi đầu. 

Lâm Kiều Hân nhìn về phía Trương Minh Vũ, ánh mắt đầy phức tạp, lòng càng thêm khó chịu. 

Tô Mang cũng chậm rãi cất lời: "Kết hôn đã nhiều năm, chuẩn bị lúc nào sinh con?" 

Vừa nghe được câu đó, Trương Minh Vũ lập tức phun hết ngụm nước trong miệng ra. 

Lâm Kiều Hân đã đỏ bừng cả mặt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play