"Chúng ta ấy à, bây giờ trêu chọc một chút là đủ!"
"Nếu làm gì quá đáng, chị cả với các em sẽ tới tha chúng ta đi ngay đấy!"
Trương Minh Vũ lại run người lên từng chập.
Không được!
Quá trắng trợn rồi!
Liễu Thanh Duyệt và Hạ Hâm Điềm cũng bắt đầu nở nụ cười kiều diễm.
Ngay sau đó, Liễu Thanh Duyệt nhìn về phía Trương Minh Vũ, ánh mắt quyến rũ tột cùng: "Tuy không thể làm gì quá đáng nhưng chúng ta cũng phải đùa giỡn một trận cho thỏa mới được".
"Giờ cứ tạm tha em ấy đã, đợi đến tối..."
Nói đến đó, ánh mắt cô như sáng rực lên.
Ánh mắt Tô Mang và Hạ Hâm Điềm cũng như tỏa sáng.
Ực!
Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước miếng, chợt mơ hồ có một cảm giác... như thể bị sói đói nhằm vào!
Tối nay... Nghe thật đáng sợ...
Chuyện mà người thường cầu mong còn chẳng được, nhưng với anh mà nói lại chẳng khác gì nỗi giày vò đáng sợ nhất!
Các chị gái của anh quá đẹp...
Ngay sau đó, Tô Mang đột nhiên nhìn chằm chằm vào Trương Minh Vũ, ánh mắt hết sức quái dị.
Trương Minh Vũ cả kinh giật thót người.
Tô Mang nở nụ cười: "Hay là ba chúng ta cải tạo đứa em hư này chút đi?"
Liễu Thanh Duyệt và Hạ Hâm Điềm đều nhìn Trương Minh Vũ, đáy mắt như rực lên một ngọn lửa bí ẩn, hai người cười nói: "Được đấy, được đấy!"
Hả?
Trương Minh Vũ sửng sốt, cải tạo thế nào cơ?
Không đợi anh kịp suy nghĩ thêm, Liễu Thanh Duyệt và Tô Mang đã sải bước vọt tới.
Hai người lại một lần nữa chia làm hai bên, nhấc Trương Minh Vũ lên.
Hạ Hâm Điềm kiêu kì cười nói: "Xuất phát!"
Trương Minh Vũ nhanh chóng bị nhét vào trong xe.
Ba cô gái cũng ngồi vào xe.
Chiếc Roll - Royce bắt đầu nổ máy, từ từ chạy tới bãi đỗ xe của một trung tâm thương mại.
Trương Minh Vũ xuống xe, nhìn quanh, không biết nên nói gì nữa.