Lâm Quốc Long tức đến mức run rẩy: "Trương Minh Vũ! Mẹ nó cậu im mồm cho tôi!"  

Bà cả cũng lạnh lùng hừ một tiếng: "Trương Minh Vũ! Cậu là cái thá gì! Ở nhà họ Lâm chúng tôi, không đến lượt cậu làm chủ!"  

Bà hai tức giận mắng: "Mất hết cả thể diện rồi! Trương Minh Vũ cậu còn cần thể diện không thế! Đừng gây phiền phức cho chúng tôi chứ!"  

Lý Phượng Cầm nổi điên, chanh chua nói: "Trương... hừm hừm hừm...”  

Còn chưa kịp nói được mấy chứ đã bị Lâm Kiều Hân đứng bên bụm miệng.  

Lâm Kiều Hân cũng không biết tại sao.  

Cũng chẳng hiểu hành vi của Trương Minh Vũ, nhưng vẫn bất giác bảo vệ cho anh!  

Nháy mắt, Trương Minh Vũ đã trở thành đối tượng bị công kích của mọi người!  

Nhưng Trương Minh Vũ vẫn mặt không đổi sắc, lạnh lùng nhìn.  

Lâm Tuấn Minh cũng tức giận hét lên: "Trương Minh Vũ, cậu mà còn gây phiền phức cho nhà họ Lâm chúng tôi nữa thì tôi sẽ giết cậu!"  

Tức chết mất!  

Ánh mắt của Trương Minh Vũ lạnh đến thấu xương, không hề gợn sóng.  

Bây giờ quan trọng nhất là kẻ địch bên ngoài!  

Còn về nhà họ Lâm, chờ tí nữa vả mặt cũng được!  

Dịch Bác Văn và Hà Gia Hoa lạnh lùng, lửa giận trong mắt bùng lên!  

Chỉ có Triệu Khoát vẫn ngồi bên, mỉm cười thích ý.  

Không hề nói gì!  

Nhưng người nhà họ Lâm bắt đầu lo lắng rồi.  

Nhà họ Lâm vốn đã lụi tàn đến mức này rồi!  

Giờ Trương Minh Vũ còn gây thù với ba gia tộc!  

Đúng là họa vô đơn chí mà!  

Nghĩ đến đây, người nhà họ Lâm càng giận dữ hơn!  

Trương Minh Vũ không thèm nghe, nói nhỏ: "Tôi hỏi mấy người đấy!"  

“Ba nhà các người không đến chúc thọ thì đến để làm gì?"  

Hít!  

Tiếng hít sâu lại vang lên!  

Tất cả mọi người mơ màng nhìn Trương Minh Vũ!  

Lúc trước biết Trương Minh Vũ là phế vật, nhưng bây giờ nhìn lại... có vẻ như anh còn là thằng ngu!  

Người nhà họ Lâm tức đến mức không thở nổi rồi!  

Họ chỉ muốn xé xác Trương Minh Vũ ra thôi!  

Vẻ mặt của Dịch Bác Văn và Hà Gia Hoa càng âm trầm hơn!  

Bọn họ đến đương nhiên có mục đích riêng, chỉ là bây giờ thời cơ chưa đến!  

Nhưng Trương Minh Vũ lại đứng đây ép họ!  

Hai người do dự một hồi, không biết nên nói gì.  

Tuy nhiên đúng lúc này, Triệu Khoát mỉm cười đứng dậy nói: “Chúng tôi đến đương nhiên là để chúc thọ rồi".  

Trương Minh Vũ nhướng mày hỏi: "Vậy sao không tiến lên chúc thọ! Tại sao không dâng quà mừng thọ?"  

Triệu Khoát khách khí cười nói: “Nhà họ Lâm là chủ nhà, hỏi khách quà cáp như vậy... liệu có ổn không?" 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play