Lâm Kiều Hân lắc đầu, nói: "Thôi đừng, để bọn họ phát hiện ra, mai lại nói khó nghe lắm".  

Trương Minh Vũ bỗng nảy ra một ý, nói với cô: "À đúng rồi, tôi thấy trong đống đồ có một chiếc xe điện mà nhỉ, để tôi sạc điện rồi chở cô ra ngoài nhé?"  

"Có cửa sau mà, không ai phát hiện đâu".  

Mắt Lâm Kiều Hân sáng lên, nhưng cô vẫn chần chờ: "Nhưng... Muộn thế này rồi liệu có gì để ăn không?"  

Trương Minh Vũ nở nụ cười: "Yên tâm".  

Nói đoạn, anh bèn lên lầu khiêng chiếc xe điện xuống, sạc điện cho nó.  

Lâm Kiều Hân đã bận rộn suốt một tối, người cũng hơi nhếch nhác, bèn đi vào phòng vệ sinh để chỉnh trang lại.  

Chiếc xe mau chóng được sạc đủ dùng, bọn họ chỉ cần dùng để đi và về một lượt thôi mà.  

Lâm Kiều Hân cũng đã sửa soạn lại tươm tất.  

Trương Minh Vũ đẩy xe điện, hai người cùng đi ra khỏi biệt thự.  

Sau khi ra ngoài, bên ngoài đã tối đen như mực, yên tĩnh không một tiếng động.  

Bấy giờ Trương Minh Vũ lại hơi bối rối.  

Ban đầu anh chỉ nghĩ, dùng xe điện di chuyển sẽ không khiến bất kì ai phát giác, nhưng giờ đây lại nhận ra còn một vấn đề xấu hổ nữa.  

"À thì... Cô có biết lái không?", Trương Minh Vũ chần chờ hỏi.  

Lâm Kiều Hân lắc đầu.  

Haiz.  

Trương Minh Vũ lặng lẽ thở dài một tiếng.  

Thôi vậy, xấu hổ thì cứ xấu hổ đi.  

Anh ngồi ngay lên xe điện, cười bảo: "Cô lên đi".  

Lâm Kiều Hân mím môi.  

Cô ngập ngừng chốc lát mới từ từ ngồi vào vị trí sau lưng Trương Minh Vũ.  

Hai tay cô cũng bám lên hông Trương Minh Vũ theo bản năng...

Giây phút Lâm Kiều Hân bám vào eo Trưởng Minh Vũ, cả người anh đều không kìm được khẽ run lên.  

Quần áo mỏng manh tới mức anh có thể cảm nhận được độ ấm dưới tay cô!  

Ừng ực!  

Anh gian nan nuốt nước bọt, trong lòng vô thức trở nên kích động.  

“Sao… anh vẫn chưa đi?”  

Cô ngượng ngùng hỏi.  

“À… đi thôi”.  

Anh lúng túng cười đáp, không dám chậm trễ nữa.  

Sau khi vặn mở khoá xe, anh lập tức lái chiếc xe điện đi ra bằng cổng sau.  

Hai người nhanh chóng đi ra tới đường lớn.  

Nơi này không phải là vùng đất náo nhiệt đông vui.  

Bên đường chỉ toàn là cây xanh và hàng đèn đường chiếu rọi.  

Tuy đang lái xe nhưng toàn bộ sự chú ý của anh đều đổ dồn vào eo mình.  

Đôi tay ấy… vô cùng mềm mại.  

Giữa đêm khuya, xung quanh chẳng có lấy một bóng xe qua lại.  

Gió đêm thoảng qua, cảm giác mát lạnh sảng khoái.  

Anh lặng lẽ hưởng thụ bầu không khí yên tĩnh và sự nhàn nhã lúc này.  

Xung quanh được bao bọc bởi rừng cây um tùm. Lâm Kiều Hân cũng thấy hơi căng thẳng, tay khẽ dùng sức.  

Khiến xúc cảm nơi eo anh càng trở nên rõ ràng!  

Một lúc lâu sau, cô mới dè dặt hỏi: “Trương Minh Vũ, nơi này… thực sự có quán ăn sao?”  

Anh nhếch miệng cười đáp: “Yên tâm đi”.  

Tuy nghe anh nói vậy nhưng cô vẫn rất nghi hoặc.  

Đã muộn thế này rồi, các nhà hàng đều đã đóng cửa hết mới phải. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play