Lâm Tuấn Minh đã dùng đến nắm tay, dù có thắng cũng không vẻ vang gì.  

Nụ cười trên môi Lâm Kiều Hân tắt ngấm, nỗi lo lắng lại trỗi dậy.  

Giây lát, Lâm Tuấn Minh đã xông tới trước mặt Trương Minh Vũ, nắm đấm hung hăng nện xuống.  

Trương Minh Vũ hưng phấn vô cùng.  

Anh đang cực độ khát vọng được chiến đấu.  

Thấy nắm đấm kia bay đến, anh không tránh né mà vung ngay nắm tay mình để đối kháng.  

Oành!  

Một tiếng động trầm đục vang lên.  

"A!"  

Lâm Tuấn Minh lại tru lên một lần nữa.  

Cánh tay anh ta đã gần như cong vẹo, người liên tục lùi lại, sau đó lảo đảo ngã sấp xuống đất, nhưng anh ta vẫn bưng chặt cánh tay mình, trán đã vã đầy mồ hôi lạnh.  

Nắm tay Trương Minh Vũ cũng hơi tê dại.  

Nhưng nhìn thấy thành quả, Trương Minh Vũ lại hưng phấn lên.  

Hiệu quả rèn luyện mấy ngày nay... lớn thế này cơ à?  

Trời!  

Khắp phòng lại vang lên tiếng hít hà.  

Tất cả mọi người đều đã đờ đẫn.  

Lâm Tuấn Minh đã dùng tới cả nắm đấm mà vẫn thua Trương Minh Vũ?  

Trương Minh Vũ... lợi hại đến thế sao?  

Tất cả đều ngớ người.  

Mọi người quay sang nhìn nhau, dường như đã quên mất cách nói chuyện.  

Lâm Tuấn Minh vẫn còn lăn lộn đau đớn dưới đất nhưng cũng chẳng ai để ý.  

Ánh mắt Lâm Kiều Hân lại bừng sáng rực rỡ.  

Trương Minh Vũ... thật quá lợi hại!  

Hồi lâu sau, mọi người mới bừng tỉnh từ cơn kinh hãi.  

Bà hai và Lý Phượng Cầm há miệng, mấp máy môi nhưng vẫn không phát ra được tiếng nào.  

Cả hai vẫn còn quá chấn động.  

Bà cả thì hét to: "Tuấn Minh!"  

Sau đó, bà ta chạy vội tới chỗ Lâm Tuấn Minh, ánh mắt tràn đầy lo lắng.  

Lâm Tuấn Minh cố nén cơn đau thấu xương ở cánh tay, oán độc nhìn chằm chằm về phía Trương Minh Vũ.  

Anh ta không cam lòng!  

Lâm Quốc Phong quát lên giận dữ: "Trương Minh Vũ! Đều là người nhà họ Lâm, sao cậu lại ra tay mạnh như thế? Cậu muốn gì hả?"  

Trương Minh Vũ vuốt tay, nói: "Xin lỗi bác cả nhé, tại cháu tưởng anh họ hẳn phải lợi hại ghê lắm..."  

"Cậu..."  

Lâm Quốc Phong tức điên lên rồi, mặt đã tím lịm.  

Trương Minh Vũ chỉ nói một câu đã khiến chút tôn nghiêm cuối cùng của Lâm Tuấn Minh nát hết.  

Không chỉ đánh lén mà còn không có đạo đức của người học võ!  

Quan trọng nhất là... đã gian lận đến mức ấy còn đánh không lại Trương Minh Vũ.  

Lâm Tuấn Minh chật vật chữa thẹn: "Con... con không sao".  

Thân thể thì không có việc gì, nhưng mặt mũi đã mất sạch!  

Anh ta chẳng thể ngờ rằng Trương Minh Vũ lại lợi hại đến vậy.  

Bấy giờ bà cả mới yên lòng, đứng lên, giận dữ quát to: "Trương Minh Vũ! Sao cậu dám đánh hết sức thế hả? Rốt cuộc cậu có âm mưu gì?"  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play