Trương Minh Vũ chỉ cười nói: "Một ngón tay là đã nhường nhịn tôi nhiều rồi".  

Ánh mắt anh cũng đang sáng lên đầy hưng phấn.  

Bộ đội đặc chủng!  

Chắc chắn phải rất lợi hại!  

Lâm Tuấn Minh cười lạnh: "Là cậu tự nói đấy nhé".  

Nói đoạn, ánh mắt anh ta lại lóe lên một tia châm chọc.  

Sau đó, anh ta đưa một ngón trỏ ra, đâm mạnh về phía chiếc bàn gỗ bên cạnh.  

Rắc!  

Một tiếng động giòn giã vang lên, mặt bàn gỗ đã bị xuyên thủng.  

Trời đất!  

Đám đông lại một lần nữa hít hà thật mạnh.  

Ai cũng kinh ngạc đến không thể kìm nén.  

Tuy chiếc bàn này không dày nhưng người bình thường có đấm mạnh xuống cũng không thể đấm vỡ được, vậy mà Lâm Tuấn Minh chỉ dùng một ngón tay...  

Thế này...  

Lực ngón tay của anh ta phải mạnh cỡ nào?  

Trong lòng mọi người đều dâng lên một niềm kinh sợ.  

Sau đó, tất cả đều dồn ánh nhìn về phía Trương Minh Vũ, trào phúng chờ đợi.  

Nếu một ngón tay này đâm vào người Trương Minh Vũ...  

Lâm Kiều Hân cũng trợn to mắt nhìn, lòng lo lắng vô vàn.  

Những người khác đều đang cười nhạo, muốn xem xem phản ứng của Trương Minh Vũ ra sao.  

Có khi sợ tới choáng váng ngu người luôn rồi?  

Nhưng định thần nhìn lại, tất cả đều phát hiện sắc mặt Trương Minh Vũ lộ vẻ ghét bỏ hết sức.  

"Cái bàn tồi tàn này, chất lượng kém quá", Trương Minh Vũ rù rì nói một câu.  

Nhưng không hiểu sao, từng lời anh nói vẫn rành mạch truyền vào trong tai từng người.  

Thật cuồng vọng!  

Tất cả đều cười nhạt.  

Bà cả cũng lạnh lẽo nói: "Tuấn Minh à, ra tay nhẹ thôi nhé, chỉ cần để Trương Minh Vũ biết núi cao còn có núi cao hơn là đủ, đừng có khiến người ta phải đi cấp cứu đấy".  

Lâm Tuấn Minh ngạo nghễ nói: "Con biết rồi".  

Nói xong, anh ta quay sang nhìn Trương Minh Vũ, ánh mắt sắc bén.  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười, ngoắc ngón tay, bảo: "Đến đi!"  

Thật kiêu ngạo!  

Lâm Tuấn Minh cười lạnh một tiếng, sải chân xông lên phía trước.  

Lâm Kiều Hân siết chặt nắm tay như thể đang cổ vũ Trương Minh Vũ.  

Đánh anh ta đi!

Lâm Diểu lo lắng la to: "Anh cả, cẩn thận đấy!"  

Cô ta vừa thốt lên, lập tức bị lườm nguýt.  

Sao con bé Lâm Diểu này lại không có hiểu biết gì thế?  

Lâm Tuấn Minh thì cần gì phải cẩn thận?  

Một giây sau, Lâm Tuấn Minh đã lao đến trước mặt Trương Minh Vũ.  

Anh ta đâm một ngón tay ra.  

Ánh mắt Trương Minh Vũ lóe lên đầy hưng phấn.  

Anh đã cảm nhận được luồng sức mạnh kia.  

Nhưng tốc độ... thực sự quá chậm.  

Cùng lúc đó, Trương Minh Vũ hành động.  

Anh vươn tay, nhanh như cắt túm lấy ngón tay Lâm Tuấn Minh.  

Lâm Tuấn Minh bối rối ra mặt.  

Sao lại bị tóm được? 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play