Khi cô quay đầu nhìn lại đã thấy Trương Minh Vũ đứng ngay sau lưng mình.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Kiều Hân, cô cứ ngồi nghỉ một lát đi, hai bác muốn nói chuyện với tôi một lát thôi, tôi cũng rất muốn tâm sự với hai bác để có thể thân thiết hơn".  

Mặc dù nguy nan của nhà họ Lâm đã thành điều không thể tránh khỏi, Trương Minh Vũ cũng không muốn thấy nhà họ Lâm cứ tiếp tục như thế này!  

Dựa vào một mình anh thì quá khó xoay chuyển.  

Lâm Kiều Hân sửng sốt, ánh mắt tràn đầy lo lắng.  

Nhưng cuối cùng, cô vẫn lẳng lặng gật đầu.  

Không biết vì sao, cô luôn không tự chủ được mà lựa chọn tin tưởng Trương Minh Vũ.  

Lâm Kiều Hân ngồi xuống bên cạnh.  

Hành động của cô càng khiến một đám người nhíu mày.  

Hiện giờ mọi chuyện Lâm Kiều Hân đều nghe lời Trương Minh Vũ?  

Lâm Kiều Hân ngồi xuống, ánh mắt mọi người liền tập trung cả lên người Trương Minh Vũ.  

Trừ Lâm Diểu và ông cụ Lâm, tất cả đều nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lẽo như băng.  

Trương Minh Vũ chỉ nhếch miệng cười nhẹ, lẳng lặng đợi.  

Ngay sau đó bà hai đã lạnh lùng nói: "Xem ra địa vị của cậu cháu rể nhà chúng ta đã thay đổi rồi nhỉ, giờ còn dám ra lệnh cho người nhà họ Lâm này nữa?"  

Trương Minh Vũ cười nói: "Không dám, nhà họ Lâm gia nghiệp rộng lớn, ông nội còn đang ở đây, chưa tới phiên cháu khua tay múa chân, có một vài lời, dĩ nhiên cháu không dám nói lung tung".  

Anh vừa nói tới đó, ánh mắt ông cụ Lâm đã lóe lên.  

Những người còn lại cũng ngây ngẩn người ra.  

Đang bóng gió ai đó?  

Trương Minh Vũ... dám nói chuyện với bà hai như thế sao?  

"Hỗn láo!"  

"Có gì cứ việc nói thẳng, cần gì vòng vo bóng gió như thế?"  

Bà cả vỗ ghế sofa, lạnh giọng quát át đi.  

Trương Minh Vũ vẫn không hề sợ sệt, cười nói: "Bác cả có gì cứ nói thẳng, không cần phải vòng vo bóng gió như thế".  

Hả?  

Tất cả lại một lần nữa ngây người.  

Đây... đây vẫn là tay Trương Minh Vũ nhút nhát mặc người khác nhục mạ đó sao?  

Bà cả híp mắt nhìn anh.  

Lý Phượng Cầm lạnh nhạt bảo: "Được rồi, cứ nói thẳng đi".  

"Chúng ta hãy nói một chút về vụ việc Kiều Hân nhà chúng ta bị bắt cóc đi! Rốt cuộc mày đã chọc phải hạng người gì để đến nỗi gieo mầm vạ lên cả người nhà họ Lâm chúng tao?"  

Mọi người đều nhìn chằm chằm vào Trương Minh Vũ, chờ đợi.  

Hiển nhiên, tất cả mọi người đều đã biết chuyện này.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Lần sau nếu mẹ lại bị sát thủ bắt cóc thì con khỏi cần đi cứu mẹ nhé, đến khi đó mẹ khắc biết đám sát thủ đó muốn tìm ai".  

Ý của anh đã rất rõ ràng.  

"Mày..."  

Lý Phượng Cầm há miệng mấp máy môi liên tục nhưng lại không phản bác nổi một câu.  

Trương Minh Vũ đã cứu bà ta là sự thật không thể chối cãi!  

Bà hai chanh chua nói: "Tính toán giỏi thật đấy, dăm ba câu vớ vẩn đã chụp hết tội trạng lên đầu nhà họ Lâm này".  

"Không đề cập đến chuyện đó, vậy thì cậu nói xem, cậu vào nhà họ Lâm này đã đã bao lâu nay, trừ việc khiến chúng tôi mất mặt, cậu còn làm được gì? Cậu xứng với nhà họ Lâm chúng tôi sao?"  

Góc độ vấn đề hết sức thâm hiểm!  

Đám người nhà họ Lâm đều nhếch miệng cười nhạt.  

Trương Minh Vũ thong dong hỏi lại: "Nói đến chuyện này, không biết bác hai đây từ khi vào nhà họ Lâm đã làm được những gì?"  

"Thành quả của bác hai hình như cũng chỉ có mỗi việc sinh được anh họ Lâm Tuấn Khải thôi nhỉ".  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play