Quy mô đại viện nhà họ Lâm thực sự rất rộng.  

Nhưng... tập đoàn Lâm Thị lại vô cùng bé nhỏ.  

Trương Minh Vũ rất hiếu kỳ.  

Nhà họ Lâm... rốt cuộc như thế nào vậy?  

Nhiệm vụ của anh, rốt cuộc là gì?  

Không bao lâu sau, một chiếc Volkswagen dừng lại trước cổng nhà họ Lâm.  

Sắc trời cũng nhá nhem rồi.  

Chiếc xe nhanh chóng đỗ lại.  

Thân hình thướt tha của Lâm Kiều Hân hiện ngay trước mắt anh.  

Không thể không nói, chỉ có thể dùng hai từ lạnh lùng và xinh đẹp để hình dung về Lâm Kiều Hân.  

Cho dù đã nhìn vô số lần rồi, nhưng đột nhiên nhìn lại vẫn cảm thấy quá đỗi xinh đẹp...  

Trương Minh Vũ cười nói: "Cô đến nhanh ghê".  

Lâm Kiều Hân gật đầu, đứng trước mặt Trương Minh Vũ.  

Cô há miệng nhưng không nói được gì.  

Trương Minh Vũ sững sờ, nghi ngờ hỏi: "Sao vậy?"  

Lâm Kiều Hân mím môi, lo lắng nói: "Tôi.... tôi có hơi lo cho anh".  

Lo cho mình?  

Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: "Lo tôi bị sao cơ?"  

Lâm Kiều Hân cúi đầu, xấu hổ nói: "Ban nãy khi tôi bảo anh đến, tôi có hơi kích động, nhưng trên đường tôi đột nhiên nhớ ra".  

"Mẹ tôi và bác cả đều ở đây, nếu anh vào... nhất định sẽ bị chế giễu..."  

Vừa dứt lời, Trương Minh Vũ liền sững sờ.  

Nhưng anh nhanh chóng lại mỉm cười.  

Lâm Kiều Hân bây giờ bắt đầu lo lắng cho anh rồi.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Yên tâm đi, nhiều năm như vậy, tôi đã quen rồi, không lo đâu".  

Lâm Kiều Hân ngẩng đầu nhìn anh.  

Trong Lòng có cảm giác hơi kỳ lạ.  

Cuối cùng, cô chỉ lẩm bẩm nói: "Cực khổ cho anh rồi".  

Một câu nói nhưng khiến Trương Minh Vũ vô cùng thỏa mãn.  

"Chúng ta đi thôi", Trương Minh Vũ cười nói.  

"Được".  

Lâm Kiều Hân gật đầu.  

Hai người quay người đi vào trong nhà họ Lâm.  

Trời gần tối, nhà họ Lâm vẫn sáng vô cùng.  

Không ít người làm đang thu dọn sân vườn, dù sao ngày mai cũng sẽ có rất nhiều người đến tiệc chúc thọ nhà họ.  

Mà khách khứa toàn những tai to mặt lớn.  

Hai người nhanh chóng đi đến cổng căn biệt thự chính.  

Còn chưa đi vào đã nghe thấy tiếng cười sảng khoái như đang nói chuyện vui vẻ.  

Bên trong có không ít người.  

Trương Minh Vũ cảm thấy bất lực.  

Nếu mọi người đều ở đây... thì không tránh khỏi cảnh cãi vã rồi.  

Haizz.  

Trương Minh Vũ thầm thở dài.  

Trong lòng Lâm Kiều Hân cũng vô cùng phức tạp, cuối cùng cô vẫn mở cửa đi vào.  

Cô cũng có dự tính riêng của mình.  

Bây giờ Trương Minh Vũ không còn là Trương Minh Vũ của ngày xưa nữa.  

Cô cũng muốn để mọi người biết chuyện này. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play