Quen biết bao lâu nay... Lâm Kiều Hân chưa từng xuống bếp làm cơm lần nào mà.  

Hạ Hâm Điềm cũng đi vào bếp.  

Hai người bắt đầu ăn điểm tâm, Lâm Kiều Hân thì đã đi trước rồi.  

Dùng bữa sáng xong, nỗi kinh ngạc trong lòng Trương Minh Vũ càng thêm lớn.  

Anh không ngờ kĩ năng nấu nướng của Lâm Kiều Hân lại tốt như vậy.  

Hạ Hâm Điềm cũng ăn rất hài lòng.  

Ăn xong, hai người ra ngồi ở phòng khách.  

Hạ Hâm Điềm nhẹ giọng nói: "Em trai, lát chị phải đi làm việc của chị, sau đấy còn phải về lo chuyện hợp đồng đại diện cho cô vợ bé nhỏ của em nữa".  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Anh cũng biết, lần này Hạ Hâm Điềm tới Hoa Châu chắc chắn không chỉ để tìm anh.  

Trương Minh Vũ lo lắng hỏi: "Có thể gặp nguy hiểm gì không?"  

Hạ Hâm Điềm mỉm cười hỏi: "Lo cho chị à?"  

Trương Minh Vũ ngại ngùng gật đầu, nói: "Chị là chị hai của em, em không lo mà được à".  

"Coi như em còn chút lương tâm".  

Hạ Hâm Điềm mỉm cười, nói: "Yên tâm, công việc của chị hiện rất an toàn".  

Trương Minh Vũ nghe vậy mới an tâm.  

Không gặp nguy hiểm là được rồi.  

Hạ Hâm Điềm lại kiêu kì nói: "Hôm nay em ngoan như vậy, thưởng cho em một cơ hội, qua đây hôn chị một cái, chị nói cho em biết một tin tốt".  

Hả?  

Trương Minh Vũ choáng váng.  

Anh ngẩng đầu nhìn, đúng lúc thấy Hạ Hâm Điềm vươn ngón trỏ chọt nhẹ vào gương mặt xinh đẹp của mình.  

Ực!  

Trương Minh Vũ chật vật nuốt nước bọt.  

Anh nghe nhầm rồi thì phải?  

Hạ Hâm Điềm chau mày, kiêu căng nói: "Không muốn hả? Không muốn thì thôi".  

Nói xong, cô ấy quay ngoắt sang một bên.  

Trương Minh Vũ nóng nảy sốt ruột.  

Tin tốt...  

Anh lúng túng nói: "Đừng mà, chị hai, chị nói cho em biết đi".  

"Để em hôn chị... Không hay lắm đâu..."  

Nhưng anh vừa nói đến đó, Hạ Hâm Điềm đã lập tức trợn to mắt.  

"Không hay lắm? Em lại dám nói không hay lắm?"  

"Có phải em quên hồi còn nhỏ em còn đè chị lên cây để hôn rồi?"  

Hạ Hâm Điềm khoanh tay, nói thẳng không chút khách khí.  

Trương Minh Vũ cũng nóng ruột, vội vàng nói ngay: "Đấy chẳng phải tại các chị bắt nạt em hay sao! Chị với chị năm và chị sáu còn đuổi theo đòi lột quần áo em còn gì!"  

"Em... Em chỉ trả thù lại chút thôi mà!"  

Nói xong, hai người đều ngẩn ra.  

Những kí ức ngày còn thơ bé chợt hiện lên trong đầu.  

Sau đó, hai người nhìn nhau, bật cười. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play