Anh lớn tiếng hô hoán.  

Vậy mà người phụ nữ kia lại thực sự dừng bước!  

Anh giật nảy mình, không ngờ đối phương lại nghe lời như vậy.  

Cô ta quay người lại rồi cũng ngây ngốc, lại chuẩn bị chạy tiếp!  

Hai bóng người đen sì đột nhiên lao ra khỏi bụi cây rậm rạp!  

Trương Minh Vũ thấy thế, buột miệng kêu lên: “Người đẹp! Chúng ta kết hôn đi!”  

Cô ta lại ngừng bước!  

Trong mắt tràn đầy tức giận!  

“Anh cứ chờ đấy, lần sau tôi sẽ lấy mạng anh!”, cô ta quay người lại, lạnh lùng đe doạ!  

Giọng nói chất chứa lửa giận bừng bừng!  

Trương Minh Vũ bật cười!  

Hai bóng đen kia đã tới gần cô ta…  

Người phụ nữ kinh hãi, rốt cuộc cũng nhận ra điều bất thường!  

Nhưng đến khi cô ta kịp xoay người lại thì đã phải hứng trọn một nắm đấm mạnh mẽ vào bả vai!  

Bịch!  

Tiếng va đập trầm đục vang lên!  

Cơ thể của cô ta ngã sóng soài ra đất!  

Lý Phượng Cầm được thả ra, vừa mới đứng vững đã ngã ngửa xuống sườn núi!  

“Á!”  

Bà ta hoảng loạn kêu gào!  

Lâm Kiều Hân cũng trợn tròn mắt, sợ hãi hét lên: “Mẹ!”  

Nhưng Trương Minh Vũ lại chẳng hề lo lắng!  

Ngay sau đó, một cánh tay rắn rỏi giơ ra túm được cả người bà ta!  

Chỉ hơi dùng sức đã giữ được bà ta lại. Bà ta vội vàng chạy sang vách núi bên kia.  

Phù!  

Lâm Kiều Hân thở phào nhẹ nhõm một hơi.  

Trái tim căng cứng của Trương Minh Vũ cũng hoàn toàn thả lỏng.  

Mọi chuyện cũng được coi như giải quyết xong xuôi.  

Bên trong nhà tranh đã không còn tiếng động gì nữa. Hiện giờ ở đây chỉ còn lại người phụ nữ ngã trên mặt đất.  

Cô ta đang lau sạch máu tươi bên khoé miệng.  

Anh nhếch miệng cười châm chọc: “Dám từ chối tôi thì hậu quả sẽ nghiêm trọng lắm đấy!”  

Ánh mắt lạnh như băng của cô ta quét tới người anh!  

Không biết tại sao, anh bỗng có cảm giác rùng mình!  

Người phụ nữ kia lạnh giọng nói: “Tôi nhớ kỹ mặt của anh rồi. Lần sau gặp lại, nhất định anh sẽ phải chết!”  

Trương Minh Vũ bực bội lườm cô ta cười nói: “Cô tưởng vẫn còn lần sau cơ à?”  

Cô ta cười lạnh một người đáp: “Người có thể bắt được tôi còn chưa sinh ra đâu!”  

Dứt lời, ánh mắt của cô ta trở nên sắc lạnh!  

Long Tam trầm giọng nhắc nhở: “Cậu Minh Vũ cẩn thận!”  

Tiếp đó, một làn khói mù mịt bất ngờ bốc lên!  

Long Tam quát khẽ: “Long Thất, trông chừng rừng cây!”  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play