Anh mừng thầm.  

Anh vội vàng chăm chú quan sát, nghiêng tai nghe ngóng cẩn thận.  

Thế nhưng một hồi lâu sau, anh vẫn chẳng phát hiện được chút gì.  

Anh biết so với Long Tam và Long Thất, mình vẫn còn thua kém nhiều lắm.  

Trong mắt Lâm Kiều Hân cũng tràn đầy vẻ lo sợ.  

Một lúc lâu sau, Long Tam mới trầm giọng nói: “Ở bên trái”.  

Sao có thể nhìn ra được vậy?  

Ánh mắt anh trở nên mờ mịt, nội tâm cũng không kìm được nổi lên lòng tò mò.  

Long Tam và Long Thất nhanh chóng cất bước đi lên.  

Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân lặng lẽ bám theo.  

Giọng nói nghiêm nghị của Long Tam vang lên: “Nếu như lát nữa không còn cách nào khác ngoài chiến đấu thì cậu nhất định phải cẩn thận”.  

“Lần này là ở sân nhà của bọn họ, người phụ nữ kia sẽ không đấu trực diện với cậu đâu”.  

Nghe xong, anh cũng thấy căng thẳng hơn hẳn.  

Kim châm của người phụ nữ kia thực sự rất lợi hại.  

Bốn người lẳng lặng đi vào sâu trong rừng.  

Long Tam và Long Thất ngồi xổm dưới đất, không biết đang nghiên cứu cái gì.  

Đợi đến khi bọn họ đứng dậy là có thể tìm thấy phương hướng.  

Thấy cảnh tượng này, Trương Minh Vũ không khỏi choáng váng.  

Hai người kia… là chó hả?  

Anh cũng cảm giác được mình đang đi lên dốc, chẳng bao lâu sau đã leo lên tới một cái đỉnh núi.  

Xuyên qua kẽ lá, anh giật mình phát hiện đằng trước có ánh sáng!  

Quả nhiên là ở đây!  

Hai tay anh nắm chặt lại.  

Lâm Kiều Hân không kìm lòng được cắn chặt răng, lòng càng thêm lo âu.  

Anh nhẹ giọng an ủi: “Cô yên tâm, chúng ta đã tìm thấy nơi ẩn náu của họ rồi, nhất định sẽ cứu người ra được”.  

Cô nhìn sang anh, nặng nề gật đầu một cái.  

Anh quay sang nhìn hai người còn lại, trầm giọng lên tiếng: “Làm phiền hai người rồi”.  

Long Tam và Long Thất liếc mắt nhìn nhau rồi lại lạnh lùng nhìn anh một cái, cuối cùng hình như còn… trừng mắt với anh.  

Ánh sáng kia rất mờ nhạt, anh cũng không thể thấy rõ…  

Bọn họ lại tiến lên, khoảng cách với ánh sáng lại càng được kéo gần.  

Bấy giờ anh mới nhìn thấy trước mặt là một căn nhà tranh nho nhỏ!  

Hơn nữa đứng ở trên này, sức gió lớn hơn rất nhiều!  

Long Tam và Long Thất bắt đầu bước đi cẩn trọng hơn. Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân cũng vô thức đi chậm lại.  

Đến khi chỉ còn cách căn nhà tranh kia chừng ba mươi mét, Long Tam mới dừng bước.  

“Hai chúng tôi qua đó trước. Đợi chúng tôi đánh nhau với họ, hai người tranh thủ thời gian cứu người”, anh ta thì thầm.  

Anh gật đầu đáp: “Được”.  

Nói rồi Long Tam và Long Thất lại liếc nhìn nhau, ăn ý gật đầu một cái rồi chia thành hai hướng xông lên đánh về phía căn nhà tranh. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play