Trương Minh Vũ hít mạnh một hơi.  

Khi anh định thần nhìn lại, mới phát hiện người chắn trước mặt mình chính là Long Thất.  

Phải rồi, sao mình lại quên mất anh ta nhỉ!  

Trương Minh Vũ lập tức mừng rỡ, đồng thời cũng càng thêm kính nể thực lực của Long Tam và Long Thất.  

Long Thất nặng nề lên tiếng nhắc nhở: "Cậu Minh Vũ, hai người đừng ra ngoài, ở yên trong này đi, ngoài kia cũng rất nguy hiểm".  

Trương Minh Vũ vội gật đầu, nói: "Được!"  

Đã có Long Thất thì nơi đây không quá nguy hiểm.  

Trương Minh Vũ vội nắm tay Lâm Kiều Hân chạy vào một góc phòng, quét mắt quan sát bốn phía.  

Long Tam đang chiến đấu bên ngoài.  

Long Thất chiến đấu ở cửa.  

Tình hình chiến cuộc hai nơi đều vô cùng kịch liệt.  

Nhưng không hiểu sao, lòng Trương Minh Vũ vẫn luôn lo lắng thấp thỏm không yên.  

Lâm Kiều Hân cắn răng, tay túm chặt lấy cánh tay Trương Minh Vũ.  

Cho đến giờ, cô đã không còn lòng dạ nào lo nghĩ xem Long Tam với Long Thất là ai.  

Cô nhìn quanh quất, nôn nóng lo âu.  

Xảy ra chuyện ồn ào như vậy mà mẹ cô vẫn không nghe thấy gì sao?  

Trương Minh Vũ không có tâm tư suy nghĩ đến người khác, ánh mắt vẫn căng thẳng quan sát xung quanh.  

Anh luôn có cảm giác, nguy hiểm còn chưa biến mất.  

Giây lát sau, Long Thất chợt la lên cảnh báo: "Cậu Minh Vũ, cẩn thận!"  

Nghe thấy thế, thân thể Trương Minh Vũ lập tức căng thẳng.  

Anh chợt cảm giác lưng như có gai đâm!  

Đầu óc chưa kịp nghĩ được gì, tai anh đã nghe thấy có thứ gì đang xé gió lao tới ngay trên đầu mình.  

Shhhh!  

Trương Minh Vũ hít mạnh một hơi.  

Tóc gáy anh đã dựng đứng cả lên.  

Không chần chừ một tích tắc nào, anh lập tức đẩy Lâm Kiều Hân ra, đồng thời bản thân anh nhào sang một bên.  

Vèo!  

Một âm thanh giòn giã vang lên.  

Trương Minh Vũ quay đầu lại, hoảng sợ phát hiện vị trí mình vừa đứng đã găm thêm một cây châm dài chừng ba chục centimet.  

Thứ này...  

Trương Minh Vũ há hốc miệng, mắt trừng lớn.  

Còn có cả ám khí?  

Ngay sau đó, một bóng người mặc bộ đồ ôm sát gọn ghẽ xuất hiện trong tầm mắt anh.  

Người nọ đứng trên đầu cầu thang lầu hai, đang thong thả đi xuống.  

Ực!  

Trương Minh Vũ khó khăn nuốt nước bọt, dự cảm chẳng lành nơi đáy lòng đã tăng lên cực hạn.  

Quả nhiên vẫn còn người khác.  

Lâm Kiều Hân cắn chặt răng, lòng lại càng thêm lo lắng.  

Trương Minh Vũ vội vã nói với cô: "Cô vào phòng tắm, trốn tạm trong đó".  

Lâm Kiều Hân gật đầu thật mạnh, cô không hề hoài nghi bất cứ ý kiến nào của Trương Minh Vũ. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play