Trương Minh Vũ thì như người chết đuối vớ được cọc, vội vã nghe điện thoại ngay.  

Giọng Long Tam nặng nề vang lên từ trong loa: "Cậu Minh Vũ, cô Lâm đang gặp nguy hiểm!"

Vừa nghe đến đó, sắc mặt Trương Minh Vũ tức thì trầm xuống.  

"Anh nói sao?", Trương Minh Vũ lo lắng hỏi lại.  

Hạ Hâm Điềm thấy thế bèn cau mày, sắc mặt cũng thay đổi.  

Giọng nói nặng nề của Long Tam lại vang lên lần nữa: "Vừa rồi tra được đã có một nhóm thành viên của Thần Ẩn lẻn vào Hoa Châu".  

"Nếu tôi đoán không lầm thì hiện giờ bọn họ đã tới đại viện nhà họ Lâm rồi".  

Trương Minh Vũ quát khẽ một tiếng: "Mau đi cứu người!"  

Nói xong, anh vội cúp điện thoại.  

Không nói một lời, Trương Minh Vũ hấp tấp cất bước đi thẳng ra cửa.  

Hạ Hâm Điềm lo lắng nói với theo: "Em phải cẩn thận đấy, hãy để Long Thất đi cùng em đi".  

Trương Minh Vũ không quay đầu lại, chỉ đáp gọn: "Được ạ".  

Sau đó anh đi ngay ra khỏi biệt thự.  

Bước ra ngoài, chiếc Mercedes màu đen đã chờ sẵn ở cửa biệt thự.  

Trương Minh Vũ mở cửa xe ngồi vào.  

Anh ngước mắt nhìn, Long Thất đã ngồi ở vị trí ghế phụ.  

Long Tam nhanh nhẹn lái xe đi.  

Cùng lúc đó, tại đại viện nhà họ Lâm, Lâm Kiều Hân đang tán gẫu cùng Lý Phượng Cầm.  

Lý Phượng Cầm nghiêm nghị nói với cô: "Con gái à, con thực sự không thể tiếp tục như vậy nữa đâu, tuy việc kinh doanh của con đã có chút thành quả..."  

"Nhưng... nói sao thì con cũng là con gái!"  

"Con không thể bôn ba vất vả như thế mãi được".  

Lâm Kiều Hân lặng lẽ thở dài một tiếng.  

Trong đầu cô chợt hiện lên hình bóng Trương Minh Vũ.  

Lát sau, Lâm Kiều Hân mới lên tiếng: "Mẹ, chuyện riêng của con, mẹ đừng xen vào làm gì".  

"Hiện giờ... Trương Minh Vũ đã có thể giúp đỡ con, hợp đồng đại diện lần này cũng là do Trương Minh Vũ giúp con lấy về đấy".  

Lý Phượng Cầm lập tức lộ vẻ chán ghét ra mặt, bà ta bất mãn nói: "Con còn nhắc đến thằng đó với mẹ à!"  

"Nếu con đổi người khác, có khi giờ đây con đã là nhà giàu số một của Hoa Châu chúng ta rồi".  

"Nó thì có thể làm được gì? Nó có thể giúp được gì cho con cơ chứ!"  

Càng nói, Lý Phượng Cầm càng thêm bực tức.  

Lâm Kiều Hân nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Thôi mà mẹ, mẹ không cần lo cho con đâu, con tự biết thế nào mới tốt".  

Lý Phượng Cầm nôn nóng: "Con tự biết? Con thì biết cái gì? Con có biết giờ mẹ khó khăn thế nào không?"  

"Đừng có quên mục tiêu của chúng ta là gì!"  

"Con còn cứ tiếp tục thế này, nguyện vọng của chúng ta liệu có cơ hội thành hiện thực sao?"  

Lâm Kiều Hân cúi đầu im lặng.  

Cô biết, Lý Phượng Cầm muốn cho nhà họ Lâm phát triển rực rỡ, cũng muốn gia đình cô mau chóng trở về nhà họ Lâm một cách đường đường chính chính.  

Tuy lần trước đã nói rõ chuyện này nhưng Lý Phượng Cầm vẫn cảm thấy như vậy có hơi giống đầu cơ trục lợi.  

Trở về như thế cũng không được quang minh chính đại. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play