Anh đột nhiên phát hiện ra đây là một con đường kiếm tiền rất tốt!  

Trương Minh Vũ lại cười hỏi: "Còn anh Triệu thì sao?"  

Triệu Khoát cuộn chặt nắm đấm.  

Nhưng Thái Minh Hạo cũng đưa rồi, hắn đương nhiên cũng hết lý do.  

Cuối cùng hắn vẫn lấy chi phiếu ra.  

Thái Minh Hạo và Triệu Khoát lần lượt đưa chi phiếu.  

Trương Minh Vũ vội vàng cầm lấy chi phiếu.  

Như bắt được vàng!  

Thái Minh Hạo và Triệu Khoát mặc dù không cam lòng, nhưng không ai nói câu nào.  

Lâm Kiều Hân nhìn mà sững sờ.  

Cứ như vậy... lấy dược hai trăm triệu sao?  

Thế này cũng...  

Trương Minh Vũ lại không để ý gì, anh không khống chế nổi vẻ hí hửng trên mặt nữa!  

Hạ Hâm Điềm khó chịu nói: "Không có tiền đồ như vậy sao?"  

Trương Minh Vũ cười ngoác miệng.  

Thái Minh Hạo cố nén lửa giận nói: "Chị Điềm Điềm, hôm nay tôi nể mặt chị rồi, nhưng nếu ngày mai tôi phát hiện ra chị không làm người đại diện cho cô Lâm, tôi sẽ không tha cho mấy người đâu!"  

Hạ Hâm Điềm cười nói: "Yên tâm, không cần cậu lo chuyện đại diện".  

"Nhưng nếu cậu dám động vào cậu ấy, tôi sẽ khiến tập đoàn Tạo Mộng biến mất".  

Nơi đây lặng yên như tờ.  

Mọi người nghe xong lập tức trợn tròn mắt.  

Khẩu khí... lớn quá!  

Trương Minh Vũ vô cùng cảm động.  

Cũng chỉ có mấy chị mới có thể làm ra việc điên cuồng như vậy thôi.  

Ánh mắt Thái Minh Hạo lóe lên sự kinh ngạc!  

Trong lòng cảm thấy khó chịu!  

Trương Minh Vũ... dựa vào cái gì chứ?  

Triệu Khoát cũng ngẩn người.  

Hạ Hâm Điềm có nổi tiếng hơn nữa thì cũng chỉ là một ngôi sao mà thôi, thật sự... có thực lực đến vậy sao?  

Thái Minh Hạo và Triệu Khoát không nói gì.  

Trương Minh Vũ cất chi phiếu đi, cười toét miệng: "Anh Triệu, vụ cá cược của chúng ta xong rồi, nhưng thù oán hôm nay giữa chúng ta vẫn chưa xong đâu".  

"Đợi tôi nhé".  

Triệu Khoát kinh ngạc, lạnh lùng hỏi: "Thù oán gì?"  

Trương Minh Vũ cười, bất lực nói: "Anh Triệu hay quên nhỉ, thuộc hạ của anh vừa gây khó dễ cho vợ tôi, vậy mà anh quên nhanh như thế sao?"  

Triệu Thiên An đứng sau run người!  

Triệu Khoát nghiến răng nghiến lợi, lạnh lùng nói: "Được, tôi sẽ chờ!"  

Lâm Kiều Hân hơi cúi đầu, lòng phức tạp dị thường.  

Đây là... cảm giác có người ra mặt giúp sao?  

Nhưng Trương Minh Vũ... dựa vào gì chứ?  

Còn cả từ "vợ" kia nữa...  

Lâm Kiều Hân lập tức cảm thấy hỗn loạn.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Được, mọi chuyện xong rồi, chúng tôi đi trước đây".  

Thái Minh Hạo và Triệu Khoát không nói gì, cứ dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Trương Minh Vũ!  

Ngoại trừ tức giận ra còn là đố kỵ nữa!  

Trương Minh Vũ không hề chần chừ, anh quay đầu đi ra khỏi phòng riêng.  

Hạ Hâm Điềm im lặng đi theo sau. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play