*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hàn Thất Thất đi theo sát bên, sắc mặt cũng rất khó coi.
Lê Lê cũng sững người, quay đầu lại.
Khi thấy rõ mặt Hạ Hâm Điềm và Hàn Thất Thất, ánh mắt cô ta lập tức tràn đầy ghen ghét.
Lửa giận trong lòng càng thêm hừng hực, cô ta lạnh lùng nói: "Đương nhiên là nói anh ta rồi, cô còn muốn ăn chửi thêm à..."
Nhưng cô ta còn chưa nói hết câu, một tiếng vang chói tai đã cắt đứt lời cô ta.
Bốp!
Tất cả những người có mặt đều chết sững.
Khi định thần lại, mọi người hoảng sợ phát hiện, Hạ Hâm Điềm đã đứng trước mặt Lê Lê.
Cô ấy vừa giáng một bạt tai vào mặt Lê Lê.
Cô ả Lê Lê cũng choáng váng ngây người, ánh mắt mờ mịt như chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Cô ta không thể ngờ rằng, Hạ Hâm Điềm dám thẳng tay đánh cô ta.
"Cô... Cô...", Lê Lê ngẩng phắt lên, ánh nhìn như muốn thiêu đốt đối phương.
Hạ Hâm Điềm lại cất tiếng, giọng vẫn lạnh như băng: "Cái miệng dám nhục mạ em trai tôi đáng bị xé nát".
Trời đất!
Xung quanh liên tiếp vang lên tiếng hít hà thật mạnh.
Trương Minh Vũ cũng sửng sốt cả người trước việc này.
Hạ Hâm Điềm... hung dữ đến thế sao?
Nhưng ngay sau đó, một giọng nói nằng nặng đã vang lên: "Dám đòi xé miệng người đàn bà của tôi? Cô tưởng mình là thứ gì chứ?"
Mọi người vội vã quay đầu nhìn lại.
Đám đông một lần nữa chủ động tách ra.
Một gã đàn ông trung niên trong bộ Âu phục bước ra từ đám đông.
"Kính chào tổng giám đốc!"
Đám bảo vệ cố nén cơn đau, đứng lên cúc cung chào hỏi.
Lê Lê lập tức lộ vẻ ấm ức tủi thân, khóc lóc chạy tới: "Hu hu hu, anh yêu, em không sống nổi mất thôi! Em bị người ta đánh, hu hu hu..."
Nói được mấy lời, cô ta đã khóc lên hưng hức.
Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.
Làm bộ làm tịch thấy gớm...
Gã tổng giám đốc vừa đi tới đã hùng hùng hổ hổ đầy khí thế, lạnh lùng quát: "Ai đánh người phụ nữ của tôi?"
Hạ Hâm Điềm lạnh nhạt nói: "Tôi đánh đấy, là người của ông thì ông nên quản cho chặt, dám nói cái gì trái tai tôi thì miệng của ông cũng đừng mong giữ lại được".
Hạ Hâm Điềm vô cùng bình thản nói một câu.
Nhưng chỉ một câu ấy đã khiến cả đám người như dậy sóng.
"Cô ả kia là người đâu ra? Điên rồi chắc?"
Tiếng bàn tán lại xôn xao khắp nơi.
Ánh mắt chế giễu của đám đông dồn cả lên người Trương Minh Vũ và Hạ Hâm Điềm.
Lê Lê vẫn còn nũng nịu khóc lóc: "Hu hu hu, anh yêu, anh nhìn mà xem, cô ta còn dám đe dọa anh nữa kìa!"
Gã tổng giám đốc nheo mắt lại, sắc mặt trở nên âm trầm, lạnh lẽo nói: "Các người, chưa biết chết là gì đúng không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT