Hàn Thất Thất kéo tay Hạ Hâm Điềm, cất bước đi thẳng về phía cửa hộp đêm.  

Trương Minh Vũ nhìn mà trợn mắt há hốc miệng.  

Hai người này thân thiết như vậy từ bao giờ? Lại còn gọi... chị Điềm Điềm?  

Nhìn bọn họ tay trong tay đi vào hộp đêm, anh vô cùng bất đắc dĩ.  

Trương Minh Vũ quay lại vẫy tay với đám người sau lưng, dẫn bọn họ đi về phía cửa hộp đêm.  

Đám đông lừng lững tiến tới.  

Đại Quân hiện đang vô cùng tức giận, đi theo Trương Minh Vũ tới nơi này, anh ta không có tâm trạng suy nghĩ chuyện khác.  

Nhưng đám công nhân còn lại lại có vẻ lúng túng ngại ngùng.  

Bọn họ vất vả lao động một ngày, cả người lấm lem bẩn thỉu, nhưng nơi đó...  

Có điều, Đại Quân đã đi trước rồi.  

Vì tiền lương, bọn họ chỉ có thể dồn hết can đảm đi tới.  

Trương Minh Vũ không nghĩ nhiều như vậy.  

Trong quan niệm của anh, chưa bao giờ phân chia nông thôn với thành thị.  

Hạ Hâm Điềm và Hàn Thất Thất đã qua cửa, đi vào trong.  

Ngoài cửa, hai gã bảo vệ nhìn chằm chằm hai cô gái, ánh mắt nóng bỏng nhiệt tình.  

Trương Minh Vũ liếc thấy, cũng cất bước đi vào.  

Hai gã bảo vệ liếc nhau, thoáng do dự, cuối cùng cũng không tiến đến ngăn cản.  

Lát sau, Đại Quân cùng đám công nhân đi đến.  

Hai gã bảo vệ vội vươn tay cản lại, lạnh lùng nói: "Ê này, đi lộn chỗ hả? Đây không phải nơi các người nên tới!"  

Đại Quân nhăn mày, lạnh nhạt hỏi: "Sao lại không phải nơi chúng tôi nên tới?"  

Gã bảo vệ nhếch miệng cười nhạo một tiếng, lạnh lùng nói: "Này thằng ranh, có biết chi tiêu ở đây đắt đỏ cỡ nào không? Giá một ly rượu cũng đã vượt xa một tháng tiền công của đám công nhân thối tha chúng mày!"  

"Chúng mày điên hay sao mà đòi vào? Mau cút đi cho khuất mắt tao!"

Một gã bảo vệ cũng phụ họa theo: "Không xem lại xem bản thân mình là thứ gì? Dơ dáy bẩn thỉu chẳng ra gì, da mặt lại dày như tường thành, còn định thò chân vào Dạ Sắc này!"  

Gã vừa nói đến đó, đám công nhân sau lưng Đại Quân lập tức lộ vẻ xấu hổ.  

Tuy lòng ai nấy cũng đều rất phẫn nộ nhưng cảm giác tự ti quá lớn đã đè ép hoàn toàn lửa giận.  

Họ tự ti đến độ không dám có ý định phản bác một lời.  

Đại Quân siết chặt nắm tay, lửa giận trong lòng phừng phừng cháy, nhưng lại không biết nên nói gì bây giờ.  

Mỗi câu mỗi lời của gã bảo vệ kia đều chọc trúng điểm tự ti nhất trong lòng bọn họ.  

Hạ Hâm Điềm và Hàn Thất Thất dừng bước.  

Trương Minh Vũ cũng dừng lại.  

Quả thật vẫn có loại người hỉnh mũi lên trời khinh thường người khác như thế!  

Trương Minh Vũ cười lạnh một tiếng, chậm rãi quay trở lại, cất tiếng hỏi: "Hai anh bảo vệ này, có thể hỏi các anh một câu không?"  

Hai gã bảo vệ hơi khựng người.  

Bọn họ quay sang nhìn Trương Minh Vũ, lại ngoảnh nhìn Đại Quân.  

Một gã cười lạnh: "Thì ra là cá mè một lứa! Vừa rồi để lọt mày à".  

"Thắc mắc gì hỏi đi, hỏi xong thì cút ngay ra ngoài cho tao!"  

Đại Quân lo lắng nhìn Trương Minh Vũ, nói: "Ân nhân, hay là... cậu cứ vào trước đi, chúng tôi đợi ngoài này cũng được".  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play