Nhiều năm không gặp, Hạ Hâm Điềm vẫn dịu dàng, chu đáo như vậy.  

Bây giờ anh mới hiểu ra.  

Quan hệ giữa Long Tam và Long Thất rất tốt, cũng lâu rồi không gặp nhau.  

Với họ mà nói, được uống rượu cùng nhau là một chuyện vô cùng hạnh phúc.  

Chỉ là Long Tam phải bảo vệ anh, Long Thất phải bảo vệ Hạ Hâm Điềm, không đi được.  

Như vậy, tất cả mọi chuyện đều được giải quyết  

Trương Minh Vũ cười nói: "Chị hai chu đáo thật, về sau ai lấy được chị đúng là phúc tám đời".  

Nói xong anh liền ngồi xuống.  

Đợi mãi, nhưng cô ấy vẫn không đáp lại.  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Ngẩng đầu nhìn, Hạ Hâm Điềm đang đứng bên nhìn anh chằm chằm, đôi mắt lấp lánh ánh lệ.  

Trương Minh Vũ giật mình!  

Anh nói gì sai sao?  

Hạ Hâm Điềm nhanh chóng mím môi, nghẹn ngào nói: "Em muốn gả chị cho ai?"  

Khóe miệng Trương Minh Vũ lập tức co giật.  

"Chị hai, ý em không phải vậy, ý em là... chị hai rất biết chăm sóc người khác! Chị đừng hiểu lầm mà!"  

Trương Minh Vũ lo lắng nói, trong lòng bắt đầu cảm thấy hoảng.  

Nói gì không tốt chứ...  

Hạ Hâm Điềm giơ tay lau nước mắt, trợn mắt nhìn Trương Minh Vũ.  

Cố ấy chậm rãi ngồi xuống, đặt đũa trước mặt Trương Minh Vũ, còn xới cho anh một bát cơm.  

Trương Minh Vũ lúng túng bưng bát lên, cười nói: "Hi hi, vậy... em ăn nhé?"  

Hạ Hâm Điềm khó chịu liếc mắt.  

Trương Minh Vũ không chần chừ nữa, anh gắp miếng thịt bỏ vào miệng.  

Hương thơm lan tỏa!  

Oa!  

Trương Minh Vũ lập tức hưởng thụ nói: "Ngon quá đi mất, chị hai nấu càng ngày càng ngon!"  

Hạ Hâm Điềm mừng thầm, nhưng cô ấy vẫn mắng: "Ăn cũng không thể làm em im lặng được, chị đúng là không chịu nổi cái tính này của em!"  

"Hi hi".  

Trương Minh Vũ cười tươi như hoa, cúi đầu ăn liên mồm.  

Hạ Hâm Điềm gắp miếng thịt vào bát Trương Minh Vũ.  

Trương Minh Vũ cũng ăn từng miếng lớn.  

Bữa cơm này, Trương Minh Vũ ăn được tận ba bát lớn!  

Phù!  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play