Hắn ta cuống quýt gọi với theo: “Này anh Trương… anh Trương! Anh đừng để bụng chuyện này. Tôi muốn… tôi muốn nói một câu xin lỗi anh…”  

“Tôi…”  

Hắn ta chưa kịp nói hết câu đã rối cả lên, ấp a ấp úng không nói nên lời.  

Trong lòng lại càng cảm thấy sợ hãi!  

Sau khi Dịch Thanh Thiên bỏ đi, hắn ta mới ý thức được mình đã chọc vào người không nên chọc!  

Người dân xung quanh đều tỏ vẻ khinh bỉ đứng xem.  

Mấy người Hàn Thất Thất cũng khoanh tay trước ngực lặng lẽ chờ ở bên cạnh, hào hứng nhìn hắn ta.  

Trương Minh Vũ bật cười châm chọc: “Không cần xin lỗi tôi đâu. Nhưng nếu anh cứ tiếp tục tác oai tác quái như thế này…”  

“Tôi đảm bảo người nhà anh đều sẽ bị anh làm liên luỵ”.  

Nghe anh nói thế, Vương Thiết Trụ đứng chết lặng!  

“Tôi hứa sau này sẽ không làm vậy nữa! Tôi… tôi sẽ làm người tốt! Tôi hứa với anh sẽ làm một người tốt!”, hắn ta run rẩy hứa hẹn.  

Bộ dạng như sắp khóc đến nơi!  

Anh không có tâm trạng để ý tới hắn ta, dứt khoát cất bước ngồi vào trong chiếc A8.  

Chiếc xe chậm rãi rời đi dưới ánh mắt dõi theo của mọi người.  

Ngồi trên xe, anh thở phào nhẹ nhõm một hơi.  

Dù thế nào thì cũng coi như đã xử lý dứt điểm vấn đề cung ứng thực phẩm cho khách sạn rồi.  

Vậy thì khách sạn sẽ có thể tiếp tục kinh doanh bình thường.  

Chẳng mấy chốc, bốn người họ đã quay trở lại Hoa Châu.  

Giờ đây sắc trời đã tối đen như mực, cũng là lúc tan làm.  

Sau khi về tới khách sạn, mấy cô gái ai về nhà nấy.  

Còn mình Trương Minh Vũ xuống xe rồi mới gọi điện thoại cho Lâm Kiều Hân.  

Chỉ một lát sau, chiếc Volkswagen chầm chậm đỗ lại bên cạnh anh.  

Anh mở cửa xe ngồi vào, động tác rất tự nhiên.  

Cô nghi hoặc dò hỏi: “Dạo này anh đang bận gì thế?”  

Anh bật cười đáp: “Bận kiếm cơm thôi”.  

Nghe thấy đáp án này, trong lòng cô đột nhiên dâng lên cảm giác thất vọng tràn trề.  

Cô cứ tưởng là…  

Nhưng cô nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc.  

Trên đường đi hai người họ vẫn luôn trò chuyện không ngừng.  

Trương Minh Vũ có thể cảm nhận được, dường như tâm trạng của cô đang khá tốt.  

Kinh doanh ổn rồi sao?  

Chiếc xe nhanh chóng đỗ lại trước cổng nhà hàng chuyên món Trung lần trước.  

Hai người sóng vai đi vào.  

Sau khi gọi món xong, bọn họ lại bắt đầu nói chuyện phiếm.  

Anh tò mò hỏi thăm: “Tôi thấy hôm nay có vẻ cô đang rất vui, có chuyện tốt gì à?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play