*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Các người tự tìm đầu ra đi!”  

Hự!  

Cậu ta vừa dứt lời, đám người bên trái đều khiếp sợ hít một hơi khí lạnh!  

Hai mắt trợn tròn!  

Không ai dám nhận…  

Vậy thì…  

Tất cả đều bị làm cho choáng váng. Vốn dĩ vẫn còn kiếm được lại chút tiền vốn!  

Giờ thì… lỗ hết sạch rồi!  

Không còn cách nào sản xuất tiếp nữa!  

Những người bên trái ngơ ngác nhìn nhau, ánh mắt loé lên tia tuyệt vọng.  

Bọn họ… thực sự xong đời rồi!  

Cả người bố mẹ của Vương Vũ Nam cũng bắt đầu run lẩy bẩy!  

“Xin lỗi mọi người, gia đình chúng tôi có lỗi với mọi người!”, bà mẹ đau đớn vỗ đùi, bật khóc mếu máo nói.  

Người chọn phe bên trái đều tuyệt vọng không còn thiết tha gì nữa, thế nhưng chuyện tới nước này…  

“Hay lắm! Ai bảo các người có mắt như mù!”  

Mụ đàn bà kia hưng phấn tột độ, sung sướng reo lên!  

“Đúng rồi. Ở cái chốn hẻo lánh sâu xa này không chịu tin lời Vương Thiết Trụ lại đi tin tưởng một con nhóc ăn nói lung tung! Đúng là một lũ ngu ngốc!”  

“Bây giờ thì sáng mắt chưa? Một đồng các người cũng không bán ra nổi nữa đâu! Sớm muộn gì cũng chết đói thôi!”.  

“Chúng ta cũng không thèm thuê đất của bọn họ làm gì, cho bọn họ chịu đói đi!”  

…  

Đám đàn bà đứng ở phe bên phải bắt đầu la hét ầm ĩ, trong mắt đều tràn đầy vẻ trào phúng.  

Những lời này đâm trúng vào vết thương lòng của những người dân vốn đang tuyệt vọng kia.  

Vương Vũ Nam và Hàn Thất Thất lại chẳng hề e sợ, ung dung khoanh tay trước ngực lặng lẽ chờ đợi.  

Trong mắt Trần Thắng Nam cũng loé lên tia sáng, vô cùng hiếu kỳ.  

Chỉ trong nháy mắt, người dân theo phe bên phải đều vênh váo khoanh tay ra chiều chờ xem kịch hay.  

Còn phe bên kia ai cũng lộ vẻ mặt đau khổ.  

Thấy thế, Dịch Thanh Thiên lập tức nhếch mép cười lạnh.  

Cái cậu ta muốn nhìn thấy chính là vẻ mặt tuyệt vọng của những người dám chống đối cậu ta!  



“Bây giờ cậu chủ Dịch của bọn tao tới rồi, sao mày không chịu thò mặt ra hả?”  

Dứt lời, trong mắt hắn ta loé lên vẻ kiêu ngạo!  

Dịch Thanh Thiên cũng khoanh tay ra vẻ hống hách, không hề ăn nhập với gương mặt non choẹt của cậu ta!  

Cậu ta lạnh giọng quát: “Ai dám tranh mối làm ăn của tao? Mau cút ra đây cho tao xem nào!”  

Ngay sau đó, tất cả mọi người lập tức đổ dồn ánh mắt về phía Trương Minh Vũ.  

Khi thấy anh đang ngồi ở đó, những người đứng về phe bên trái đã tuyệt vọng triệt để.  

Rõ ràng anh không dám ra mặt.  

Còn người đứng ở phía bên phải đều lộ vẻ mặt trêu tức, ánh mắt loé lên tia trào phúng.  

Cả Dịch Thanh Thiên và Vương Thiết Trụ cũng nhìn theo tầm mắt của mọi người, nhìn tới Trương Minh Vũ!  

Giây phút nhìn thấy anh, Dịch Thanh Thiên đột nhiên hoảng hốt!  

Anh ung dung đứng dậy, mỉm cười cất tiếng: “Xem ra cậu chủ Dịch ăn đòn vẫn chưa đủ nhỉ!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play