*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Đúng đấy! Con gái hai người chính là đứa sao chổi, đang yên đang lành tự nhiên mò về đây làm gì? Lúc đầu chúng tôi còn có thể kiếm được chút tiền, bây giờ thì sao hả?”
“Mau đưa nó đi đi, càng xa càng tốt. Cả nhà các người đều đi hết đi, đồ phiền phức!”
…
Ít nhất cũng phải có tới một phần ba số người đang lớn tiếng chửi rủa!
Vương Vũ Nam mím chặt môi, ánh mắt hiện lên vẻ thất vọng tràn trề.
Vương Thiết Trụ bật cười trào phúng: “Không ký hả? Vậy thì đừng có trách tôi!”
Hắn ta vừa dứt lời, mấy tên côn đồ kia lại cất bước tiến tới.
Bố của Vương Vũ Nam gầm lên: “Tao liều mạng với chúng mày!”
Nói rồi ông ấy xông thẳng tới một tên!
Thế nhưng lại bị hai tên côn đồ khác đá túi bụi, ngã lăn sang một bên.
“Bố ơi!”
Cô ấy đau đớn gào thét.
Nước mắt mất khống chế tuôn rơi lã chã! Lòng cô giờ đây chỉ còn lại nỗi tuyệt vọng!
Hai tên côn đồ kia vươn tay tóm lấy bả vai cô ấy.
Trái tim cô ấy đều nguội lạnh!
Thấy vậy, Vương Thiết Trụ lại càng hưng phấn dạt dào.
Nhưng đúng lúc ấy, một tiếng động cơ xe thét gào inh ỏi bỗng nhiên vang lên!
Tất cả mọi người đều bị doạ sợ hết hồn, vội vàng đưa mắt nhìn theo.
Chỉ thấy một chiếc Audi A8 lao thẳng tới bọn họ với tốc độ cực kỳ khủng khiếp!
Người dân đứng trong sân cũng hoảng loạn tản ra, ánh mắt tràn đầy khiếp sợ!
Bọn họ đều tưởng chiếc xe này đã mất kiểm soát!
“Anh Thiết Trụ mau chạy đi!”
Đám côn đồ nhao nhao dạt sang bên cạnh, gào lên nhắc nhở Vương Thiết Trụ!
Hắn ta như chết lặng, mãi mới kịp phản ứng lại, đờ đẫn quay người!
Đúng lúc trông thấy chiếc xe đang điên cuồng lao tới, hoàn toàn không hề có dấu hiệu chuẩn bị phanh lại!
Đầu óc của hắn ta tức thì trống rỗng, thậm chí quên cả chạy trốn!
Hắn ta cứ đứng đực ra đấy, cảm xúc hỗn loạn!
Hai chân không ngừng run lẩy bẩy!
Bấy giờ tất cả mới bàng hoàng phát hiện chiếc xe kia đang đâm thẳng về phía hắn ta!
“Anh Thiết Trụ chạy mau lên!
Kít!
Giây tiếp theo, một tiếng phanh xe chói tai bỗng nhiên vang vọng!
Âm thanh chói tai tới mức khiến đầu người ta tê dại!
Sau đó, chiếc Audi vẽ ra một vệt dài màu đen trên mặt đất!
Nó đỗ lại ngay trước người hắn ta!
Chỉ cách hắn ta có vài chục centimet!
Hự!
Tiếng hít khí lạnh không ngừng vang lên!
Tất cả mọi người đều sợ ngây người!
Vương Thiết Trụ ngơ ngác đứng nhìn, toàn thân run rẩy như đã quên mất mình đang làm gì!
Một chất lỏng màu vàng nhạt men theo ống quần hắn ta chảy tí tách xuống mặt đất…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT