Lý Trung Sơn không hề phát hiện ra chuyện này, vẫn tươi cười dò hỏi: “Chàng trai trẻ, chúng ta hợp tác thành công rồi… cậu không có gì muốn nói riêng với tôi hả?”  

Nói rồi ông ta lại liếc mắt đưa tình với anh…  

Oẹ!  

Trương Minh Vũ thực sự không nhịn nổi nữa, chỉ có thể dùng tay trái che kín miệng không để lộ ra ngoài.  

Còn bàn tay phải vừa nắm tay với ông ta thì bị anh giấu kín sau lưng!  

Hàn Thất Thất cố gắng nhịn cười, chậm rãi lên tiếng nói: “Hình như tí nữa… anh còn phải đi giải quyết chuyện cung ứng thực phẩm thì phải?”  

Nghe thấy thế, anh không khỏi sửng sốt.  

Cung ứng thực phẩm?  

Anh nhanh chóng phản ứng lại kịp, thừa biết cô ta làm vậy là kiếm cớ cho mình!  

Anh cảm kích liếc mắt nhìn cô ta rồi vội vàng nói: “À đúng rồi, vẫn còn chuyện cung ứng thực phẩm nữa. Vô cùng xin lỗi sếp Lý”.  

Lý Trung Sơn giật mình, hoài nghi hỏi: “Cung ứng thực phẩm là sao?”  

Anh mỉm cười giải thích: “Đúng vậy, hai ngày nay khách sạn của tôi bị nhà họ Dịch cấu kết với mấy gia tộc kia nhằm vào, cắt đứt mọi nguồn cung ứng thực phẩm của chúng tôi”.  

“Tôi vẫn phải kinh doanh khách sạn nên chỉ có thể tự mình nghĩ cách thôi”.  

Ông ta lập tức nhíu mày, tức giận quát: “Bọn họ thật quá đáng!”  

Anh sững sờ.  

Không hiểu tại sao ông ta lại phản ứng khoa trương như vậy!  

Mặc dù trong lòng đang rất thất vọng nhưng Lý Trung Sơn cũng chỉ có thể nói: “Vậy thì lần sau có cơ hội chúng ta lại trò chuyện tiếp. Chuyện của khách sạn vẫn quan trọng hơn”.  

“Trong vòng hai ngày tới tôi sẽ sắp xếp xong chuyện Marmart. Đến lúc đó tôi sẽ giao hết toàn bộ tài liệu liên quan cho cậu. Nhà họ Dịch cũng sẽ hoàn toàn rút lui”.  

Trương Minh Vũ lập tức hưng phấn hẳn lên, vội vàng mở miệng nói: “Được! Vậy thì phải làm phiền sếp Lý rồi”.  

Lý Trung Sơn khẽ chạm ngón tay vào lồng ngực của anh, cười nói: “Cậu khách sáo với tôi như vậy làm gì. Sau này chúng ta chính là bạn… hợp tác của nhau mà”.  

Cơ thể anh lại run rẩy không ngừng, lúng túng nói: “Đúng vậy… ha ha”.  

Tiếp đó, Lý Trung Sơn lập tức dẫn theo nam thư ký điển trai rời khỏi phòng họp.  

Phù!  

Anh thở hắt ra một hơi, buồn bực ngồi trên ghế.  

Lão già gay này!  

Buồn nôn chết đi được!  

Hàn Thất Thất cũng không nhịn nổi cười phá lên, nước mắt ứa ra.  

Đột nhiên anh lại nhớ ra một chuyện.  

Thế là anh tức tốc chạy ra khỏi phòng họp lao vào nhà vệ sinh.  

Bật vòi nước điên cuồng cọ rửa bàn tay phải!  

Quá ghê tởm!  

Anh kỳ cọ hết năm phút mới lấy lại được bình tĩnh.  

Đã sắp dùng hết một chai nước rửa tay rồi…  

Anh vẩy sạch nước trên tay rồi mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.  

Dù đã dựa vào bồn rửa tay nhưng trong lòng anh vẫn cảm thấy lạnh lẽo.  

Đột nhiên anh trông thấy có một bóng người đang đứng trước mặt mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play