Bốn gã côn đồ nhanh chóng xông tới trước mặt Trương Minh Vũ, bộ dạng hung dữ.
Đám người xung quanh lại đổ dồn ánh mắt về phía anh, ai cũng nhìn anh đầy trào phúng.
Dù sao bọn họ cũng chỉ là người qua đường hóng hớt trò hề, bên nào thắng bên nào thua cũng chẳng liên quan gì tới họ. Bọn họ chỉ muốn xem bên thua bị đánh thảm tới mức nào.
Tô Mang không hề tỏ ra lo lắng.
Trương Minh Vũ lại không bình tĩnh nổi, đã kéo tới trước mặt anh rồi!
Anh ngẩng đầu lên tìm kiếm, bàng hoàng phát hiện Long Tam không ở đây!
Mẹ kiếp!
Sau đó ngay khi anh đang định kéo Tô Mang chạy đi trước thì một giọng nói lạnh lẽo bỗng vang lên: “Dừng tay!”
Anh thấy giọng nói này khá quen tai.
Mấy gã côn đồ vô thức dừng tay lại, ngơ ngác nhìn theo hướng giọng nói phát ra.
Đúng lúc trông thấy Dịch Thanh Thần dẫn theo mấy vệ sĩ đi ra từ một góc nhỏ.
Hắn ta đã tới từ lâu, nhưng vẫn im lặng đứng chờ thời cơ ra mặt, cuối cùng cũng đợi được!
Trương Minh Vũ bĩu môi.
Anh cảm thấy hắn ta là kẻ mưu mô xảo quyệt.
Tô Mang vẫn giữ vẻ mặt bình thản, dường như mọi chuyện đều nằm trong dự đoán của cô ấy.
Dịch Thanh Thần nhanh chóng bước tới trước mặt gã to con, chậm rãi ngẩng đầu hỏi: “Anh nể mặt tôi bỏ qua chuyện này đi được không?”
Nói xong, hắn ta còn đút tay vào túi quần, tỏ vẻ đẹp trai.
Phèn!
Trương Minh Vũ thầm khinh bỉ, chẳng nói năng gì chỉ yên lặng chờ đợi.
Gã to con nhíu mày, cảm thấy thân phận của Dịch Thanh Thần không tầm thường. Gã trầm ngâm một lúc mới cất giọng hỏi: “Anh là ai?”
Dịch Thanh Thần cười đáp: “Dịch Thanh Thần của nhà họ Dịch”.
Dứt lời, hắn ta còn trưng ra vẻ mặt ngạo nghễ.
Gã to con lập tức trợn tròn mắt, vô thức lùi về sau hai bước.
Đám người xung quanh cũng đồng loạt cảm thấy run sợ, không ngờ một thằng nhà quê như Trương Minh Vũ lại quen biết Dịch Thanh Thần!
Trong khi gã to con đang không biết phải giải quyết thế nào thì một giọng nói khác chậm rãi vang lên: “Mặt của anh đáng tiền lắm hả?”
Mọi người giật mình kinh hãi.
Không ngờ còn có người dám khiêu khích Dịch Thanh Thần!
Đến khi quay lại nhìn thử, cả đám mới bàng hoàng phát hiện người đó là anh chủ Trần.
Sau lưng anh ta còn có mấy người đàn ông cao to lực lưỡng đứng xếp hàng.
Anh chủ Trần nhanh chóng dẫn người tới chỗ Dịch Thanh Thần.
Hai người chỉ cách nhau chừng ba mét, nhưng mùi thuốc súng đã toả ra nồng nặc.
Dịch Thanh Thần cau mày, trêu tức nói: “Anh nghĩ anh Hoa sẽ vì loại tép riu như anh mà đắc tội với nhà họ Dịch hả?”
Ánh mắt anh chủ Trần bỗng xẹt qua một tia trào phúng. Anh ta khinh thường nói: “Một nhà họ Dịch nho nhỏ cũng đòi nhắc tới anh Hoa sao?”
Một lúc sau, Dịch Thanh Thần mới chịu lên tiếng tiếp lời: “Hay là như vậy đi, chuyện hôm nay coi như bỏ qua, tính thành nhà họ Dịch nợ anh một lần. Anh muốn bao nhiêu tiền cứ ra giá đi”.
“Tiền?”
Anh chủ Trần nhếch mép cười lạnh: “Xin lỗi nhé, tôi đây không thiếu tiền”.
Dịch Thanh Thần nghẹn họng, lại không dám nổi giận với đối phương. Dù sao thì hắn ta cũng không đắc tội anh Hoa nổi…
Trương Minh Vũ biết hắn ta cũng chẳng làm được trò trống gì, đành phải ra mặt cười nói: “Xin hỏi anh chủ Trần định giải quyết chuyện này thế nào?”
Nghe thấy thế, đám người xung quanh đồng loạt đổ dồn ánh mắt về phía anh chủ Trần.
Trong mắt anh chủ Trần bỗng lộ vẻ lúng túng.
Dù sao thì anh ta cũng không thể để người khác biết mình là người đứng đằng sau chuyện này, vừa rồi ra mặt cũng là vì thấy gã to con không thể chống đỡ nổi nữa.
Mãi lâu sau, anh ta mới bật cười nói: “Người anh em hiểu lầm rồi. Chuyện này không liên quan gì tới tôi cả, đây chỉ là chuyện giữa anh với bạn tôi thôi”.
“Chẳng qua là tôi ngứa mắt một vài người dựa hơi gia tộc bắt nạt người khác”.
Đương nhiên câu nói này đang ám chỉ Dịch Thanh Thần ở bên cạnh.
Anh chủ Trần nói tiếp: “Đây là chuyện của mấy người thì mấy người tự giải quyết với nhau đi. Tôi không liên quan”.
Dứt lời, anh dẫn đầu mấy gã đàn em lùi sang bên cạnh hai bước.
Xung quanh tức thì vang lên tiếng xì xào bàn tán.
Trương Minh Vũ khẽ cau mày.
Mặc dù anh ông chủ Trần có vẻ ngoài xấu xí nhưng mưu mô không ít đâu.
Anh ta nói vậy không chỉ rũ bỏ sạch sẽ trách nhiệm với chuyện này mà còn khoe ra mình là một người giàu tình nghĩa.
Bấy giờ gã to con mới kịp phản ứng lại, nội tâm cũng trở nên hoảng loạn.
Gã lẳng lặng đứng ra, chần chờ nói: “Ranh… ranh con, chuyện này…”
Nhưng gã mới nói được vài chữ đã bị Trương Minh Vũ quát thẳng vào mặt: “Quẹt thẻ hay chuyển khoản?”