Tất cả mọi người đồng loạt kinh hãi.  

Bọn họ quay ra ngoài cửa, trông thấy Trương Minh Vũ đang tươi cười đứng đó.  

Ai cũng ngơ ngác nhìn anh.  

Dịch Bác Văn khẽ cau mày, lạnh giọng quát: “Cậu là ai? Ai cho phép cậu vào đây? Bảo vệ của khách sạn này chết dí ở đâu hết rồi?”  

Anh nhếch miệng nở nụ cười đáp lại: “Không cần gọi đâu, tôi là ông chủ của nơi này”.  

Nghe thấy thế, Dịch Bác Văn lại càng nhíu chặt chân mày!  

Dịch Thanh Tùng cũng lấy lại kinh thần, sợ hãi hỏi: “Trương Minh Vũ? Anh tới đây làm gì?”  

Anh khoanh tay trước ngực, ung dung lên tiếng: “Tôi tới đây hả… đương nhiên là vì sếp Lý rồi! Chẳng lẽ lại vì nhà họ Dịch của anh chắc?”  

Anh vừa dứt lời, gương mặt tràn đầy nếp nhăn của Lý Trung Sơn đột nhiên… đỏ bừng.

Trương Minh Vũ sững sờ!  

Vẻ mặt này…  

Một cảm giác ghê tởm nổi lên từ tận đáy lòng khiến anh sởn hết da gà da ốc lên!  

Dịch Thanh Tùng lớn tiếng quát: “Anh vì sếp Lý gì cơ chứ? Chúng tôi đang bàn chuyện hợp tác với ông ấy, mời anh đi ra cho!”  

Lý Trung Sơn khẽ xua tay ra hiệu.  

Ông ta quan sát anh một lượt, ôn tồn nói: “Cậu trai đẹp tìm tôi có việc gì không?”  

Dứt lời, ông ta còn liếc mắt đưa tình với anh!  

Mẹ nó!  

Trương Minh Vũ chỉ muốn bóp chết ông ta ngay tức khắc!  

Anh sắp nôn hết cơm ăn từ tối qua ra rồi!  

Ông ta là gay già!  

Cái giọng ẻo lả chết tiệt này!  

Nhưng vì Marmart, anh chỉ có thể nhẫn nhịn.  

“À… Tôi chỉ ngứa mắt nhà họ Dịch đã chiếm được nhiều lợi ích như vậy mà còn đòi hạ giá thôi”.  

“Sếp Lý đã nể mặt bọn họ lắm rồi. Nhà họ Dịch không cần cơ hội tốt này thì vẫn còn nhiều người khác mong muốn lắm”.  

Anh nham nhở nở nụ cười, châm chọc nói.  

Lý Trung Sơn lại chăm chú ngắm nhìn anh, ánh mắt tràn ngập vẻ thích thú.  

Dịch Bác Văn thì nheo mắt lại.  

Dịch Thanh Tùng cả giận nói: “Anh nói vớ vẩn! Anh thì hiểu cái gì? Chúng tôi đây là quan hệ kinh doanh qua lại! Ai nói nhà họ Dịch chúng tôi không cần nữa hả?”  

Trương Minh Vũ không thèm để ý tới hắn ta, mỉm cười lên tiếng: “Sếp Lý à, ông không cần nhân nhượng với nhà họ Dịch làm gì. Bọn họ không được thì vẫn còn tôi. Tôi đây rất muốn được hợp tác với ông đấy”.  

Nụ cười trên mặt Lý Trung Sơn càng thêm xán lạn, trong mắt ông ta xuất hiện một tia… thèm muốn.  

Anh rùng mình một cái, không dám nhìn thẳng vào ông ta.  

“Láo xược!”  

Dịch Bác Văn nổi giận đùng đùng, lạnh giọng quát: “Chuyện nhà họ Dịch chúng tôi không đến lượt cậu khoa tay múa chân! Cậu là cái thá gì hả?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play