*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thế nhưng giọng điệu tràn đầy quan tâm của Liễu Thanh Duyệt lại khiến lòng anh vô cùng ấm áp.
Anh lại cảm nhận được sự thân thuộc của thứ gọi là nhà!
Cô ấy bực bội chất vấn: “Ngoài ý muốn? Cái gì là ngoài ý muốn? Nếu em xảy ra chuyện không may thì bọn chị biết phải làm thế nào đây hả?”
Trong lời nói của cô chất chứa cả nỗi lo âu và sự oán trách.
Trương Minh Vũ vội vàng giả vờ ấm ức làm nũng: “Chị tư… em vẫn đang đau lắm đây. Chị đừng mắng em nữa”.
Liễu Thanh Duyệt lập tức cuống lên, lo lắng hỏi: “Còn đau nữa hả? Chị đã bôi thuốc cho em rồi cơ mà. Sao còn đau được? Đau chỗ nào vậy?”
Cô ấy vừa nói vừa ngồi xuống giường.
Anh nhếch miệng nở nụ cười, khẽ thì thầm nói: “Đau lòng thôi”.
“Em…”
Cô ấy sửng sốt một hồi, cuối cùng cũng chỉ có thể trừng mắt nhìn anh đầy trách móc, hung hăng nhéo má anh.
Anh bật cười một tiếng, nhưng trái tim lại được ấm áp bao bọc.
Anh chưa kịp nghĩ gì nhiều thì Liễu Thanh Duyệt đã nhẹ nhàng đẩy đầu anh gối lên đùi mình.
Cảm giác mềm mại dưới đầu lập tức truyền đến.
Còn mang theo một hương thơm ngào ngạt.
Khiến Trương Minh Vũ ngây ngẩn cả người.
Anh ngẩng đầu lên, trước mắt chỉ còn thấy dáng người gợi cảm che khuất gương mặt của cô ấy.
Chuyện này…
Mặt anh thoáng đỏ bừng, vội vàng dời mắt nhìn sang chỗ khác.
Cô ấy chậm rãi giải thích: “Để chị sáu của em đi giết người là được rồi. Chứ nếu để chị cả của em biết được, rất có nguy cơ sẽ ảnh hưởng tới quan hệ giữa hai nước”.
Câu nói này khiến anh không khỏi trợn tròn mắt!
Quên cả hít thở!
Rốt cuộc… chị cả của anh có thân phận gì? Lại còn ảnh hưởng tới quan hệ giữa hai nước nữa cơ chứ?
Liễu Thanh Duyệt lại dặn dò: “Em không được nói lung tung đâu đấy. Chắc là chị sáu của em đã trả thù giúp em rồi, đừng nói cho người khác biết”.
Anh ngoan ngoãn gật đầu.
Anh biết chắc hẳn chị cả có quyền cao chức trọng, một khi xảy ra chuyện sẽ ảnh hưởng rất lớn.
Nhưng còn chị sáu…
Trương Minh Vũ xấu hổ cười đáp: “Thế… có thể bảo chị sáu đừng đi được không. Em không muốn gây thêm phiền phức cho chị ấy đâu…”
Liễu Thanh Duyệt nhíu mày, kiên định nói: “Sao có thể như vậy được!”
“Bắt nạt em trai của bọn chị mà còn muốn sống nữa hả?”
Chỉ một câu nói đơn giản lại lộ ra giọng điệu cuồng loạn ngạo nghễ!
Anh há hốc mồm, cuối cùng vẫn chẳng nói được lời nào.
Trong lòng chỉ còn lại sự cảm động.
Chỉ mong sẽ không gây phiền phức cho chị sáu…
Căn phòng lại chìm vào yên tĩnh.
Anh cũng rất thích hưởng thụ cảm giác bình yên này.
Một lúc lâu sau, giọng nói dịu dàng của Liễu Thanh Duyệt chợt vang lên: “Em trai còn thấy đau không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT