Lý Phượng Cầm hoảng loạn gào lên: “Thanh Tùng… cháu… cháu mau gọi người tới đi!”
Bấy giờ Dịch Thanh Tùng mới bừng tỉnh, cuống cuồng hét lớn: “Người đâu!”
Hắn ta vừa dứt lời, ngoài cổng lập tức truyền tới một tràng tiếng bước chân dồn dập!
Cổng biệt thự bị đẩy ra. Một đám người ùa vào!
Thấy vậy, hắn ta mới thở phào nhẹ nhõm, lạnh giọng đe doạ: “Tao không cần biết chúng mày là người phương nào! Dám động tới Kiều Hân thì chúng mày chỉ còn đường chết”.
Lúc này Lý Phượng Cầm mới yên tâm hơn nhiều.
Đám người kia lập tức lao lên bao vây kín ba người mặc áo đen kia!
Lâm Kiều Hân mím môi lo sợ, trong lòng cứ có cảm giác chuyện này không hề đơn giản như vậy.
Thế nhưng cô lại chẳng thể nói được lời nào.
Ba người đàn ông mặc đồ đen kia vẫn cứ đứng yên bất động.
Thấy thế, Lý Phượng Cầm mới hoàn toàn yên tâm.
“Kiều Hân, con thấy chưa?”
“Nếu đổi thành Trương Minh Vũ thì con đã bị bắt đi từ lâu rồi! Thằng ăn hại đấy thì trông chờ được gì cơ chứ?”
“Nhìn Thanh Tùng nhà chúng ta đi…”
Lý Phượng Cầm tràn đầy đắc ý nói.
Dịch Thanh Tùng cũng ngạo nghễ hếch mặt lên trời!
Thế nhưng bà ta chưa kịp nói dứt câu đã nghe thấy một loạt tiếng đấm đá trầm đục vang lên: “Rầm! Uỳnh!”
Ngay sau đó, một tiếng thét đau đớn vang lên tận trời: “Á!”
Lý Phượng Cầm hoảng sợ run lẩy bẩy!
Vẻ mặt đắc ý của Dịch Thanh Tùng cũng trở nên cứng đờ!
Hắn ta quay sang nhìn thử, đúng lúc trông thấy vệ sĩ nhà mình đang lần lượt… bay ngược ra ngoài!
Ai cũng đâm sầm vào vách tường!
Chỉ trong nháy mắt, khoảng bảy tám tên vệ sĩ nhao nhao ngã rầm xuống đất, đau đớn vặn vẹo cơ thể!
Cả hai người đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng váng.