Bartender tiện tay ném menu rượu lên mặt bàn. Anh ta chưa từng nhìn Trương Minh Vũ lấy một cái, chỉ tập trung khoe khoang khả năng pha chế trước mặt Tô Mang.
Nhưng cô ấy lại chỉ nhìn chằm chằm vào tờ menu rượu trước mắt.
Sau khi xem xong, cô ấy bĩu môi nói: “Sao lại rẻ như vậy, rượu này có ngon không?”
Khoé miệng anh khẽ giật giật.
Một ly rượu đã hơn một nghìn tệ mà còn nói là rẻ?
“Thế này là đắt lắm rồi, đâu có rẻ…”, anh bất lực nói.
Nhưng phản ứng này của anh lại khiến bartender càng khinh thường hơn.
Hai gã bartender liếc mắt nhìn nhau. Một người nháy mắt, người còn lại vội vàng đặt chai rượu trong tay xuống, quay người đi ra ngoài.
Tô Mang chọn mãi mới chọn ra được hai ly rượu đắt đỏ nhất.
Trương Minh Vũ lại co rút khoé miệng, xót tiền quá!
Bartender cười lạnh một tiếng, nhanh chóng đặt ly rượu đã pha chế xong lên mặt bàn.
Tô Mang nhấc lên một ly, cười nói: “Nào em trai, chúng ta uống rượu giao bôi đi”.
Anh hít sâu một hơi, đang định lên tiếng từ chối thì đèn trong quán bar bỗng được bật sáng, âm nhạc inh ỏi cũng dần tắt.
Đám người trên sàn nhảy đều ngơ ngác không hiểu đang xảy ra chuyện gì.
Trong khi tất cả đang mờ mịt, một người chậm rãi đi tới chỗ microphone trên sân khấu.
Anh ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện đối phương là một chàng trai trẻ tuổi, quần áo là lượt, cổ đeo vòng vàng, toàn thân toát lên mùi nhà giàu mới nổi.
Anh ta chậm rãi nói: “Các vị rất may mắn. Hôm nay quán bar của chúng ta có hoạt động đặc biệt!”
“Lát nữa chúng tôi sẽ di chuyển ánh đèn ngẫu nhiên, sau khi tôi hô ngừng, đèn chiếu vào ai thì người đó sẽ được miễn phí toàn bộ hoá đơn trong ngày hôm nay. Hơn nữa chúng tôi cũng sẽ mở tiệc riêng chiêu đãi người đó!”
Ngay sau khi anh ta dứt lời, tất cả đều hưng phấn hẳn lên.
“Hay quá! Anh chủ Trần đỉnh nhất!”
“Anh chủ Trần hào phóng quá! Ha ha ha, cảm ơn ông chủ Trần!”
“Anh chủ Trần quá ngầu! Mau chọn tôi đi!”
…
Thoắt cái, đám nam nữ trên sàn nhảy đều trở nên điên cuồng, vẻ mặt hưng phấn lạ thường.
Bầu không khí trong quán bar bị đẩy lên cao.
Trương Minh Vũ nhếch miệng, lòng thầm thấy bất đắc dĩ.
Tô Mang như có điều suy tư. Cô ấy khẽ liếc mắt, khoé miệng chậm rãi nở nụ cười quái dị.
Giọng nói của chàng trai trẻ kia lại nhanh chóng vang lên: “Tất cả chuẩn bị xong chưa? Everybody, mau giơ hai tay lên cùng đếm nào! Ba! Hai! Một! Bắt đầu!”
Sau khi anh chủ Trần nói xong, tiếng nhạc ầm ĩ lại vang lên khắp quán bar. Mọi người dần đắm chìm trong điệu nhạc say đắm lòng người này.
Một chùm sáng màu trắng cũng không ngừng di chuyển trên sàn nhảy.
Trương Minh Vũ mỉm cười, cơ thể bắt đầu lắc lư theo nhạc.
Anh buộc phải thừa nhận, cảm giác này rất sảng khoái.
Bầu không khí náo nhiệt trong quán bar cũng bị đẩy lên mức cực hạn!
Trong khi tất cả đều đang nhảy nhót, Tô Mang lại bình tĩnh nhìn theo hướng chuyển động của ánh đèn.
Từ sâu trong đáy lòng, cô ấy có cảm giác hoạt động đặc biệt này xuất hiện là vì mình.
Quả nhiên chẳng mấy chốc, cô ấy liền thấy chùm sáng kia đang soi dần tới chỗ mình.
Tô Mang nhếch môi cười lạnh.
Giây phút chùm sáng chiếu tới, cô dứt khoát nhào vào lòng Trương Minh Vũ.
Hành động đột ngột này khiến toàn thân anh cứng đờ.
Cùng lúc đó, chùm sáng ngừng di chuyển. Tiếng nhạc cũng tức thì ngừng theo.
Đám người kích động ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện chùm sáng đang chiếu rọi Tô Mang.
Nhưng mà… là cả hai người họ!
Tô Mang giả bộ giãy giụa trong lòng Trương Minh Vũ, ra vẻ hưng phấn nói: “Chúng ta trúng thưởng kìa!”
Bấy giờ, đám người còn lại mới chú ý tới gương mặt xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành của cô ấy.
Woa!
Tiếng tấm tắc khen ngợi liên tục vang lên. Toàn bộ đám đàn ông ai nấy đều dán mắt lên người Tô Mang, thậm chí còn chảy dãi.
Nhưng anh chủ Trần đứng trên sân khấu lại cau mày.
Anh ta nhanh chóng phản ứng lại, cầm theo microphone đi xuống đứng trước mặt Tô Mang cười nói: “Chúc mừng người đẹp. Toàn bộ hoá đơn của cô trong hôm nay đều được miễn phí. Lát nữa còn có một bữa tiệc lớn đang chờ cô đấy”.
Tô Mang giả bộ kích động reo lên: “Thật sao? Có thể cho chúng tôi ăn cùng nhau không?”
Anh chủ Trần xấu hổ cười đáp: “Chuyện này không được. Chỉ được một người nhận thưởng thôi”.
Tô Mang khó hiểu hỏi: “Nhưng mà… ánh đèn chiếu vào cả hai người chúng tôi mà”.
Trương Minh Vũ khẽ mỉm cười, đang định lên tiếng lại bị cô ấy ngăn lại.
Anh chủ Trần lại cười nói: “Vâng… nhưng nói đúng hơn là ánh đèn chiếu trên người cô. Chỉ mỗi cô là đứng giữa ánh đèn nhất”.
Đám người bất ngờ phát hiện ánh đèn vừa rồi đã biến mất.
Tô Mang bĩu môi nói: “Cho chúng tôi cùng đi đi”.
Anh chủ Trần kiên quyết lắc đầu: “Chuyện này không được đâu. Nếu cô không chịu thì chúng tôi chỉ có thể huỷ bỏ giải thưởng này”.
Nói xong, anh ta còn tỏ vẻ đắc ý.
Trong những lần trước chỉ cần anh ta nói ra câu này, bất kỳ người phụ nữ nào cũng sẽ không còn lưỡng lự lập tức đồng ý, sau đó từng bước rơi vào cái bẫy của bọn họ.
Hai bartender đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt loé lên vẻ trêu tức.
Tô Mang điềm nhiên gật đầu: “Được thôi, chúng tôi không cần giải thưởng nữa”.
Hả?
Anh chủ Trần kinh hãi không dám tin vào tai mình.
Tô Mang còn lẩm bẩm một câu: “Có tí tiền cũng đòi miễn phí, vô ích thôi”.
Mặc dù cô ấy nói rất nhỏ nhưng anh chủ Trần lại đang cầm microphone trong tay.
Những người còn lại đều nghe thấy rõ câu nói này.
Thật giàu có!
Đám người lại trố mắt nhìn. Vừa giàu vừa đẹp, ai mà chẳng yêu?
Vẻ mặt anh chủ Trần tối sầm lại. Nhưng bao nhiêu người đang nhìn vào, anh ta chẳng thể nói được gì thêm.
“Thôi được rồi, giải thưởng hôm nay của chúng ta đã mất. Chúc mọi người chơi vui vẻ!”
Dứt lời, anh chủ Trần lập tức quay lnwg rời đi.
Cùng lúc đó, mặt anh ta sa sầm xuống, lén lút đưa tay ra hiệu với bóng tối xa xa.
Uống rượu rồi, cũng nhảy nhót rồi.
Tô Mang bị nhiều người nhìn vào cũng mất hết hứng thú. Cô ấy chậm rãi nói: “Đi nào, chúng ta đổi sang chỗ khác chơi đi”.
Trương Minh Vũ cười đáp lại: “Được thôi”.
Sau đó, hai người đồng loạt quay về phía quầy bar.
Nhưng bọn họ mới đi được vài bước, Trương Minh Vũ đã thấy có một cô nàng ăn mặc hở hang cầm ly rượu xông thẳng tới chỗ Tô Mang…