Nghe thấy vậy, sắc mặt của cô ta mới hoà hoãn hơn một chút. Cô ta tỏ vẻ bất đắc dĩ nói: “Cũng được. Nếu tôi không làm mẹ tôi sẽ sốt ruột”.  

Sau khi quyết định mọi chuyện xong xuôi, tinh thần của Trương Minh Vũ đã thả lỏng hơn nhiều.  

“Vậy thì hai ngày tới tôi sẽ giao công việc của khách sạn cho cô”.  

“Để tôi đi xử lý nhà họ Dịch”.  

Anh bắt chéo chân, ung dung cười nói.  

Hàn Thất Thất khiếp sợ hỏi: “Anh… thật sự muốn động tới nhà họ Dịch sao? Bọn họ mạnh hơn nhà họ Lâm nhiều đấy, anh… làm được không vậy?”  

Anh phì cười nói khẳng định chắc nịch: “Không thành vấn đề. Dù sao các thế lực ở Hoa Châu cũng sắp đổi ngôi rồi, tôi chỉ xúc tác thêm một chút thôi”.  

Cô ta nhìn anh chăm chú nhưng lại chẳng biết nên nói gì cho phải.  

Chẳng bao lâu sau, cô ta đã vùi đầu vào công việc.  

Vương Vũ Nam cũng đi chuẩn bị đồ cho chuyến đi ngày mai.  

Trong phòng làm việc chỉ còn lại một mình Trương Minh Vũ.  

Một lúc sau, có tiếng gõ cửa vang lên: “Cốc cốc cốc!”  

Anh nhướng mày, cười nói: “Vào đi”.  

Người kia nhanh chóng đẩy cửa bước vào.  

Bộ dạng nơm nớp lo sợ đi tới trước mặt anh.  

Đối phương chính là Lý Tuấn Nhất!  

Anh chỉ vào ghế: “Ngồi đi”.  

“Tôi…”  

Vẻ mặt Lý Tuấn Nhất tràn đầy sợ sệt.  

Hắn im lặng hồi lâu rồi mới ngoan ngoãn ngồi xuống, thế nhưng trên mặt vẫn chưa hết căng thẳng.  

Hắn thực sự rất sợ Trương Minh Vũ.  

Anh mỉm cười hỏi: “Dạo gần đây uống thuốc giải thế nào rồi?”  

Hắn nở nụ cười gượng gạo đáp: “Tam gia vẫn cho tôi thuốc giải đúng giờ”.  

Tuy nói như vậy thế nhưng lòng hắn vẫn cảm thấy cay đắng.  

Tam gia…  

Anh lắc đầu bất lực, cười nói: “Tôi muốn nhờ anh chút chuyện. Nếu thành công, tôi sẽ bảo anh ta giải hết độc trong người anh”.  

Nghe anh nói vậy, ánh mắt Lý Tuấn Nhất lập tức sáng bừng lên!  

“Cậu Minh Vũ cứ việc nói. Chỉ cần tôi giúp được, dù có phải lên núi đao xuống biển lửa tôi cũng không chối từ!”  

Hắn kiên định tuyên bố!  

Anh nhếch môi cất giọng nói: “Anh không sợ vì tôi mà làm liên luỵ đến nhà họ Lý các anh à?”  

Thế lực của nhà họ Lý ở Hoa Châu không hề yếu, thậm chí còn có thể sánh ngang nhà họ Dịch.  

Có khi còn hơn!  

Lý Tuấn Nhất chìm vào suy tư.  

Một lúc lâu sau, hắn mới ngẩng đầu dậy, hạ quyết tâm nói: “Tôi tin tưởng cậu Minh Vũ!”  

Trương Minh Vũ nhướng mày, không khỏi cảm thấy bất ngờ.  

Anh có thể nhìn ra được đối phương thật sự kiên định với mình.  

Anh bật cười nói: “Yên tâm đi, sẽ không liên luỵ đến gia tộc của anh đâu. Bây giờ anh hãy đi tìm hiểu tư liệu về nhà họ Dịch cho tôi”.  

Nhà họ Dịch!  

Lý Tuấn Nhất trợn tròn mắt, khiếp sợ hỏi: “Cậu Minh Vũ… cậu định đối phó với nhà họ Dịch sao?”  

Anh trừng mắt nhìn hắn, bực bội quát: “Đi đi!” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play