*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Triệu Khoát lập tức cau mày.
Thế nhưng chân mày của hắn nhanh chóng dãn ra.
Hắn trêu chọc nói với cô ta: “Thất Thất à, mắt nhìn của em chẳng tốt gì cả”.
“Sao lại tới làm việc ở một khách sạn sắp phá sản cơ chứ?”
Trương Minh Vũ nhíu mày, mỉm cười cất giọng nói: “Sao anh Triệu lại khẳng định chắc chắn khách sạn của chúng tôi sẽ phá sản vậy?”
Chu Vân Phong lạnh giọng lên tiếng: “Hừ, đồ ăn cũng chẳng có, mở khách sạn nổi sao? Khách hàng ăn cái gì? Ăn đất à?”
Nói rồi anh ta tỏ vẻ chế giễu nhìn anh.
Quả nhiên!
Trương Minh Vũ thầm cười lạnh. Thì ra đúng là bọn họ đang giở trò sau lưng anh!
Nghĩ lại cũng thấy dễ hiểu, nhà của Hà Gia Hoa làm trong lĩnh vực vận chuyển, còn nhà Triệu Khoát thì kinh doanh khách sạn. Chắc hẳn bọn họ đều có quan hệ thân thiết với các nhà cung ứng thực phẩm lớn của Hoa Châu.
Còn chuyện ở chợ thực phẩm cũng không cần phải đoán mò, nhất định là tác phẩm của Dịch Thanh Tùng rồi.
Bọn họ có nhiều cậu chủ nhà giàu như vậy, chẳng phải muốn khống chế một cái chợ dễ như trở bàn tay sao?
Anh bật cười nói: “Sao anh Chu lại ở cùng với… chồng chưa cưới của Hàn Thất Thất vậy?”
Hàn Thất Thất lập tức lộ vẻ mặt khinh bỉ.
Chu Vân Phong thấy khó xử, lạnh giọng nói: “Hừ, chuyện hôm nay không liên quan tới con bé. Chúng tao hợp tác để đối phó mày đấy!”
Anh bình thản chất vấn: “Đối phó tôi sao?”
Triệu Khoát lạnh giọng cười: “Đúng vậy. Không phải mày giỏi giang lắm sao? Tao sẽ chống mắt lên xem mày định giải quyết chuyện hôm nay kiểu gì!”
“Chắc là chúng mày… chẳng còn bao nhiêu thức ăn đâu nhỉ?”
“Nhìn thấy không? Bọn tao vẫn chưa gọi món đâu. Trên bàn ăn này có phân nửa con cháu nhà giàu của Hoa Châu đấy!”
“Nếu như lát nữa không có món chúng tao chọn… mày có biết hậu quả là gì không?”
Hắn vừa dứt lời, tất cả đám người đang có mặt đều nở nụ cười mỉa mai.
Trong lòng Trương Minh Vũ nổi lên lửa giận. Anh lạnh giọng nói: “Ai bảo chúng tôi không còn đồ ăn? Muốn ăn thì… gọi nhiều vào”.
Triệu Khoát chế nhạo nói: “Cứng miệng vậy hả? Nếu tao đoán không sai, chắc là đồ ăn của chúng mày chỉ đủ dùng trong một tiếng nữa thôi nhỉ?”
Nói rồi hắn nhếch mép nở nụ cười lạnh lẽo.
Sao hắn lại biết được?
Trương Minh Vũ nheo mắt, lửa giận trong lòng sôi sục.
Trong khách sạn này có kẻ phản bội cấu kết với người ngoài!
Thế nhưng anh vẫn híp mắt cười đáp: “Các anh cứ yên tâm. Mọi người tới đây ăn cơm là làm giàu cho tôi, dù thế nào cũng không thể để các anh tới mất công được!”
Hà Gia Hoa cười lạnh châm chọc: “Được thôi, tao sẽ chờ xem hôm nay mày kiếm đâu ra đồ ăn!”
Anh nghiến răng nghiến lợi, trong lòng lo lắng khôn tả.
Đến tận giờ phút này anh vẫn chưa biết nên làm thế nào cho phải!
Triệu Khoát cũng bật cười nói: “Chờ lâu rồi, hay là… chúng ta gọi món trước đi?”
“Được thôi!”
Những người còn lại lập tức phụ hoạ.
Hắn nhanh chóng lôi thực đơn ra, ánh mắt tràn đầy trêu tức.
Đám người bắt đầu gọi món.
Mỗi món đều có mức giá trên trời!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT