Cô ta nở nụ cười xấu xa: “Không phải kiểu phần thưởng anh đang nghĩ tới đâu. Mà là…”
“Tôi muốn tới đây làm việc cho anh!”
Dứt lời, cô ta ung dung khoanh tay trước ngực, vẻ mặt đắc ý hất lên.
Anh lập tức sợ ngây người.
Hàn Thất Thất… muốn tới đây làm việc sao?
Anh mắt tròn mắt dẹt nhìn cô ta, hoài nghi hỏi: “Tại sao vậy?”
Cô ta mỉm cười kiêu ngạo nói: “Bởi vì tôi cũng không muốn tiếp tục chia lợi nhuận với trường học nữa. Tôi cảm thấy làm việc ở chỗ của anh có thể kiếm được nhiều tiền hơn. Sao hả? Không muốn nhận tôi à?”
Thư ký Ngô cuống quýt nói: “Anh Minh Vũ, không xong rồi. Đối tác cung cấp nguyên liệu cho chúng ta đột nhiên từ chối cung ứng!”
“Tôi có gọi điện thoại hỏi thăm, bọn họ nói là… nói là từ chối hợp tác! Còn chủ động đồng ý bồi thường tiền vi phạm hợp đồng!”
Hả?
Trương Minh Vũ cau mày.
Vương Vũ Nam cũng lập tức thu lại nụ cười trên mặt.
Trước giờ anh chưa từng gặp phải tình huống nào như vậy.
Hơn nữa khoản tiền bồi thường vi phạm hợp đồng không hề nhỏ. Đối phương đồng ý bồi thường như vậy, rõ ràng là có chuẩn bị từ trước.
Rốt cuộc là kẻ nào đang giở trò quỷ ở phía sau?
Anh âm thầm suy đoán, thế nhưng có quá nhiều người có khả năng làm được chuyện này nên vẫn không cách nào xác định được chính xác là ai!
Thư ký Ngô lại nhận được một cuộc gọi.
Một lát sau, cô ấy kinh hoàng hô lên: “Anh Trương, nhà cung ứng rượu của chúng ta cũng từ chối cung cấp hàng hoá! Họ cũng đồng ý bồi thường phí vi phạm hợp đồng!”