Đến cả Trần Đại Phú mạnh như vậy, lăn lộn hơn nửa đời người cũng mới chỉ chiếm đoạt được thị trường bất động sản…  

Anh cười khan nói: “Sao em có thể…”  

“Hơn nữa cho dù thực sự nắm trọn được cũng không biết phải đến năm tháng nào… chưa chắc em đã chờ được lâu như vậy…”  

Tô Mang lại trừng mắt nhìn anh, kiêu ngạo nói: “Ai nói không thể? Chị em làm được rồi còn gì?”  

Nghe thấy cô ấy nói vậy, anh không khỏi giật mình kinh hãi!  

Anh không hề hay biết cô ấy đang làm cái gì.  

Chẳng lẽ cô ấy… đã phát triển toàn diện đến mức này rồi sao?  

Anh chợt có cảm giác một bầu nhiệt huyết đang sôi trào từ tận đáy lòng.  

Câu nói vừa rồi của cô ấy vẫn cứ quanh quẩn trong tâm trí anh!  

Đồ ăn nhanh chóng được dọn lên.  

Tô Mang cười nói: “Chị chỉ có thể nói tới đây thôi. Chị cũng không thể tiếp tục trợ giúp em về mặt tài chính thêm được nữa, phải dựa vào chính bản thân em mới được”.  

“Nhưng nếu có ai muốn bắt nạt em trai chị thì chị không cho phép, biết chưa hả?”  

Câu nói cuối cùng tràn đầy khí thế!  

Trương Minh Vũ ngoan ngoãn gật đầu đáp: “Biết rồi ạ”.  

Nghe xong, cô ấy mới tươi cười nói: “Được rồi, hết giờ bàn chuyện công việc rồi. Bây giờ là thời gian riêng tư của hai chúng ta đấy nhé”.  

Dứt lời, cô ấy nhoẻn miệng nở một nụ cười xấu xa.  

Khoé môi anh khẽ giật mấy cái, lòng thầm cảm thấy có gì đó là lạ.  

Hai người bắt đầu nâng ly cạn chén.   

Nốc liền tù tì mấy ly rượu vào bụng, anh dần thấy đầu óc trở nên mơ màng.  

Anh uống rượu Lafita 1982 như nước lọc nhưng chính anh lại chẳng hề nhận ra.  

Chẳng bao lâu sau, anh lắc đầu cất giọng nói: “Không được, chúng ta không thể uống tiếp, còn phải về nhà nữa đấy…”  

Gương mặt xinh đẹp của Tô Mang đỏ ửng vì men say, ánh mắt mê ly.  

“Về nhà cái gì? Hôm nay hai chị em chúng ta ở lại đây. Chị không tin đến tận lúc này mà chị tư của em vẫn còn có thể tìm tới làm phiền chúng ta!”  

Tô Mang say khướt nói, khoé miệng vẫn giương lên nụ cười xấu xa.  

Trương Minh Vũ sửng sốt, ý thức dần trở nên hỗn loạn: “Ở lại đây? Đây… là nhà hàng cơ àm?”  

Tô Mang hờn dỗi mắng yêu một câu: “Em trai ngốc”.  

Nói rồi cô ấy đứng bật dậy, cơ thể nghiêng ngả như sắp ngã.  

Anh vội bước tới đỡ lấy, thế nhưng cả người cô ấy lại mềm oặt dựa vào lòng anh.  

Kích thích quá độ khiến ý thức của anh dần lấy lại tỉnh táo. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play