Đến cả Trần Đại Phú mạnh như vậy, lăn lộn hơn nửa đời người cũng mới chỉ chiếm đoạt được thị trường bất động sản…
Anh cười khan nói: “Sao em có thể…”
“Hơn nữa cho dù thực sự nắm trọn được cũng không biết phải đến năm tháng nào… chưa chắc em đã chờ được lâu như vậy…”
Tô Mang lại trừng mắt nhìn anh, kiêu ngạo nói: “Ai nói không thể? Chị em làm được rồi còn gì?”
Nghe thấy cô ấy nói vậy, anh không khỏi giật mình kinh hãi!
Anh không hề hay biết cô ấy đang làm cái gì.
Chẳng lẽ cô ấy… đã phát triển toàn diện đến mức này rồi sao?
Anh chợt có cảm giác một bầu nhiệt huyết đang sôi trào từ tận đáy lòng.
Câu nói vừa rồi của cô ấy vẫn cứ quanh quẩn trong tâm trí anh!
Đồ ăn nhanh chóng được dọn lên.
Tô Mang cười nói: “Chị chỉ có thể nói tới đây thôi. Chị cũng không thể tiếp tục trợ giúp em về mặt tài chính thêm được nữa, phải dựa vào chính bản thân em mới được”.
“Nhưng nếu có ai muốn bắt nạt em trai chị thì chị không cho phép, biết chưa hả?”