Từ nhỏ tới lớn, dường như chỉ khi sư phụ qua đời Trương Minh Vũ mới có cảm giác này.
Nhưng Tô Mang lại vội vàng an ủi: "Yên tâm đi, bọn chị chỉ là làm nhiệm vụ thôi, sẽ tranh thủ thời gian về thăm em".
Trương Minh Vũ bĩu môi, nhưng cũng đành khẽ gật đầu.
Liễu Thanh Duyệt lườm một cái nói: "Em trai thối, đừng không biết tốt xấu, bọn chị đều làm việc vì em đấy!"
Làm việc vì mình?
Trương Minh Vũ lập tức ngước đầu lên, vẻ mặt ngơ ngác.
Nhưng Tô Mang lại khoát tay.
Liễu Thanh Duyệt lúng túng, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Em tưởng là chị đã nói cho em ấy biết rồi chứ?"
Lời này càng khiến Trương Minh Vũ mông lung.
Mấy chị đều có nhiệm vụ? Còn biết được làm nhiệm vụ gì? Hơn nữa còn làm vì mình?
Mình... là nhân vật chính của việc này?
Trương Minh Vũ nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được việc gì?
Liễu Thanh Duyệt cũng lên tiếng an ủi: "Được rồi, em đừng nghĩ linh tinh nữa, có nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra đâu. Ngay cả bọn chị cũng không biết là việc gì cơ mà".
Trương Minh Vũ gật đầu nhưng trong lòng càng khó hiểu hơn.
Nhưng đúng như Liễu Thanh Duyệt nói, anh có nghĩ nát óc cũng không ra.
Dù có nghĩ ra thì đã sao?
Bây giờ việc quan trọng nhất vẫn là phát triển.
Chỉ khi thực lực của bản thân trở nên mạnh mẽ thì mới có thể đương đầu với mọi hiểm nguy ập đến.
Tô Mang mỉm cười, đổi chủ đề, cười nói: "Hơn nữa em cũng không cần luyến tiếc bọn chị. Bọn chị đi rồi, nhưng một người chị khác của em cũng sắp trở về rồi!"