Trời!  

Trương Minh Vũ nghe vậy, lập tức hít hà một cái thật mạnh.  

Rốt cuộc là người thế nào mà có thực lực đáng sợ như vậy?  

"Thôi được rồi, mau vào đi thôi, hiện giờ việc đó còn chưa có liên quan gì đến em hết", Tô Mang khoát tay, cất bước đi thẳng về phía khách sạn.  

Trương Minh Vũ vội đuổi theo, Long Tam đi cuối cùng.  

Vừa đi vài bước, Trương Minh Vũ đã cảm thấy khí thế của Tô Mang chợt thay đổi hoàn toàn.  

Dù anh đang đi sau nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo thấu xương từ trên người cô ấy tản ra.  

Chị ba... có lẽ cũng không kém người chủ khách sạn này đâu!  

Ba người nhanh chóng vào khách sạn.  

Phòng khách của khách sạn lớn vô cùng rộng lớn nhưng giờ đây đã chật kín người.  

Mọi người ghé tai nhau thì thào bàn tán, dường như đều cố gắng khống chế âm lượng thật nhỏ.  

Trương Minh Vũ quét mắt nhìn quanh, thấy được khá nhiều bóng dáng quen thuộc.  

Anh còn chưa kịp nghĩ nhiều, giọng Tô Mang đã chậm rãi vang lên bên tai: "Em trai, em ngồi đợi ở đây một lát, chị đi gặp người bạn nhé".  

Trương Minh Vũ cười nói: "Được".  

Tô Mang gật đầu, đi thẳng về phía cầu thanh bên phải.  

Long Tam yên lặng đi theo.  

Trương Minh Vũ ngẩng đầu liếc mắt nhìn lên lầu hai, đáy mắt lóe lên một tia sáng khác thường.  

Người chủ nơi này quả đúng là có thân phận không bình thường, bằng không, Long Tam sẽ không đi theo lên đó.  

Trương Minh Vũ lắc đầu, yên lặng đi về góc phải.  

Anh không quá thích những nơi đông người.  

Nhưng anh còn chưa kịp ngồi xuống, bên tai bỗng vang lên một giọng nói đầy ngạc nhiên: "Trương Minh Vũ? Sao anh lại ở đây?"  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Giọng nói này... là Hàn Thất Thất?  

Anh ngẩng đầu nhìn lại, thấy Hàn Thất Thất đang đi tới gần, vẻ mặt đầy ngạc nhiên.  

Mặc dù đang khoác trên người một bộ lễ phục dạ hội trang nhã nhưng hình tượng cô em chanh chua kia đã phá hỏng hoàn toàn.  

Trương Minh Vũ cũng hết sức kinh ngạc.  

Nhưng nghĩ kĩ lại, anh cũng thấy bình thường, buổi tụ hội của những nhân vật quan trọng ở Hoa Châu làm sao có thể thiếu Hàn Thiên Hoa được.  

"Trùng hợp quá, cô cũng tới à", Trương Minh Vũ cười ha hả nói, sau đó ngồi xuống một bàn trống.  

Hàn Thất Thất vội vã chạy lại ngồi bên cạnh Trương Minh Vũ, bất đắc dĩ nói: "Đành chịu vậy, bố tôi cứ nhất quyết kéo tôi qua đây trải đời cho quen, tôi cũng chẳng biết rốt cuộc trải đời là cái gì, có gì hay đâu mà xem".  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play