Nói không lại, cho nên chuẩn bị lấy sức mạnh áp chế sao?  

Sắc mặt Lâm Kiều Hân càng thêm lạnh lẽo, cô đang định phản bác, Trương Minh Vũ đã đứng ra chắn trước mặt cô.  

"Bác hai, Kiều Hân chỉ đang khen bác thôi, bác nóng tính thế làm gì", Trương Minh Vũ nhếch miệng cười bảo.  

Nghe anh nói thế, chẳng hiểu vì sao, lòng Lâm Kiều Hân bỗng thả lỏng hơn nhiều.  

Lâm Quốc Long phẫn nộ quát: "Tai nào của cậu nghe ra là khen tôi hả? Cậu tưởng tôi điếc chắc?"  

Trương Minh Vũ cười cười, nói: "Bác hai bình tĩnh, đừng nóng, Kiều Hân chỉ có ý muốn nói là bác có phương pháp giáo dục nhân viên tốt, áp lực lớn tự nhiên sẽ có động lực làm việc".  

"Chẳng lẽ bác hai cho rằng Kiều Hân đang nói bác lấy việc công làm việc tư, lợi dụng chức quyền để trả thù thay cho Lâm Tuấn Khải hay sao?"  

"Những lời này, Kiều Hân chưa hề nói nhé".  

Lâm Kiều Hân phải chịu ấm ức nhiều như thế, anh đã ngứa mắt từ lâu.  

Sự việc đã đi đến nước này, anh cảm thấy không cần phải nhường nhịn thêm nữa.  

Nhưng anh vừa nói đến đó, tất cả mọi người đều trợn to mắt nhìn anh.  

Lâm Kiều Hân kinh ngạc vô cùng, cô hoàn toàn không ngờ Trương Minh Vũ dám nói thẳng thừng như thế.  

"Mày... Mày..."  

Lâm Quốc Long đã giận không kiềm được, quát lên: "Cậu nói bậy! Mọi chuyện tôi làm đều là vì lợi ích của công ty, tôi lấy việc công làm việc tư lúc nào?"  

Trương Minh Vũ lại vờ kinh ngạc, nói: "Bác hai đừng nóng mà, cháu chỉ nói đại thế thôi, bác làm vậy... có phải hơi nhạy cảm quá không..."  

"Hỗn xược!"  

Lâm Quốc Phong vỗ tay vịn đứng lên, lạnh lùng nói: "Trương Minh Vũ, tuy cậu có ơn với nhà họ Lâm này nhưng cậu cũng không được phép sỉ nhục người nhà họ Lâm chúng tôi như thế".  

"Cậu có chứng cứ gì không mà dám nói những lời quá quắt như thế?"  

Lâm Diểu hết sức nóng ruột, cứ bồn chồn nhấp nhổm không biết làm sao.  

Ông cụ Lâm vẫn hiền hòa cười, nhưng ánh mắt đã tràn đầy thất vọng.  

Trương Minh Vũ nhếch mép cười nhạt: "Cháu dám nói như vậy, đương nhiên phải có chứng cứ, không biết bác hai có dám nói ra đây cho mọi người cùng nghe xem, nhiệm vụ mà bác giao cho Kiều Hân là hợp đồng trị giá bao nhiêu?"  

Ngay sau đó, ánh mắt mọi người đều dồn về phía Lâm Quốc Long.  

Khóe miệng Lâm Quốc Long giật nhẹ, chật vật lắp bắp nói: "Thì... cũng hơi nhiều chút, nhưng đó cũng là để tạo động lực cho Kiều Hân mà thôi".  

"Dẫu sao, con bé bỗng dưng gia nhập tập đoàn Lâm Thị, chưa có chút tiếng tăm nào, tôi cũng chỉ muốn cho con bé giành được nhiều hợp đồng để khiến đám cấp dưới tin phục nó mà thôi".  

Nghe mới đường hoàng chính nghĩa làm sao.  

"Bác hai thật là có lòng!"  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play