*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trương Minh Vũ cười ngoác miệng nói: "Anh Triệu có quên cái gì không vậy?"
Triệu Khoát dừng bước!
Giờ mọi người mới hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn sang, thời gian trên màn hình đã đến ba mươi ba phút!
Hàn Thất Thất vui mừng hét lên: "Năm mươi triệu! Năm mươi triệu! Năm mươi triệu!"
Mọi người phía dưới sân khấu cũng không ngừng hú hét: "Năm mươi triệu! Năm mươi triệu!"
Triệu Khoát run lẩy bẩy!
Cuối cùng chỉ có thể ngoắc tay.
Một người phụ nữ đi lên, đưa chi phiếu cho Triệu Khoát.
Triệu Khoát run rẩy viết con số năm mươi triệu, vô cùng tức giận vứt xuống!
Tờ chi phiếu từ từ rời xuống đất.
Trương Minh Vũ mỉm cười, chẳng quan tâm xông đến nhặt lên, cười tươi như hoa nở!
Năm mươi triệu vào túi rồi!
Mọi người đều dùng ánh mắt sùng bái nhìn người bên cạnh Hàn Thất Thất.
Hàn Thất Thất cũng vô cùng đắc ý, cố ý dán sát vào người Trương Minh Vũ hơn.
Trương Minh Vũ không hiểu, còn đưa chi phiếu cho Hàn Thất Thất kiểm tra, xác nhận không có vấn đề mới thở phào nhẹ nhõm.
Hàn Thất Thất cười tươi nói: "Được đấy! Không ngờ anh lợi hại đến vậy!"
Trương Minh Vũ cười như được mùa.
Hàn Thất Thất cười ha ha nói: "Đưa chi phiếu cho tôi đi, đằng nào anh cũng ngại đi đổi, sau này tôi sẽ chuyển tiền vào thẻ cho anh".
Trương Minh Vũ nhướng mày, cười nói: "Được thôi".
Anh đưa chi phiếu cho Hàn Thất Thất, như này mới thở phào nhẹ nhõm.
Bị dằn vặt lâu như vậy, sức lực cũng cạn hết rồi.
Anh nhìn quanh, trong đại sảnh không còn bóng dáng của Hà Gia Hoa nữa, chắc đi bệnh viện rồi.
Dù sao sân khấu... cũng cao hơn một mét mà...
Triệu Khoát cũng tức giận rời đi.
Mãi về sau mới có một người lên tuyên bố buổi vũ hội kết thúc.
Buổi vũ hội lần này đã khiến nhà họ Triệu đã mất hết mặt mũi.
Sau khi rời khỏi khách sạn, Hàn Thất Thất liền đưa Trương Minh Vũ đến khách sạn Hồng Thái.
Sau khi cô ta rời đi, Trương Minh Vũ cũng về văn phòng của mình.
Khách sạn còn nhiều việc phải xử lý, nhiều giấy tờ cần ký, Trương Minh Vũ cũng bận rộn làm việc.
Chớp mắt một cái đã đến trưa rồi.
Chuông điện thoại reo lên, là Vương Vũ Nam gọi tới.
Trương Minh Vũ bắt máy, giọng nói ngọt ngào của Vương Vũ Nam vang lên: "Anh ơi, tôi đã bàn xong chuyện hợp tác rồi, bây giờ còn ký hợp đồng thôi".
Trương Minh Vũ mỉm cười nói: "Làm tốt lắm, ký xong hợp đồng thì cô quay về đi, tôi còn nhiều việc khác cần cô giúp lắm".
"Vâng".
Vương Vũ Nam đồng ý xong liền tắt máy.
Trương Minh Vũ khẽ dựa vào ghế, trong lòng cảm thấy hơi kỳ lạ.
Mấy tháng trước anh còn là một kẻ bị người nhà họ Lâm chửi mắng.
Nhưng bây giờ anh lại trở thành cọng rơm cứu mạng nhà họ Lâm.
Nếu như người nhà họ Lâm biết...
Mặc dù rất vui nhưng Trương Minh Vũ vẫn không thể tiết lộ, đây là vì nhà họ Lâm.
Ăn xong bữa cơm vừa định quay lại làm việc thì chuông điện thoại lại vang lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT