Lộ ra một bộ váy dạ hộ màu đen tuyền.  

Anh lập tức bị làm cho sửng sốt.  

Mặc dù cô ta còn trẻ nhưng cả dáng dấp và gương mặt đều cực kỳ xinh đẹp.   

Nhất là sau khi cô ta bỏ kiểu trang điểm dị hợm kia đi, lập tức lột xác thành một mỹ nhân xinh đẹp!  

Bộ váy dạ hội này cũng cực kỳ hợp với cô ta, vừa trang nhã lại không làm mất đi vẻ hoạt bát trẻ trung.  

Tựa như đổi thành một người hoàn toàn khác vậy.  

Hàn Thất Thất nghi hoặc hỏi: “Ngơ ra đấy làm gì? Mau vào thôi”.  

Bấy giờ anh mới kịp phản ứng lại.  

Anh vừa cất bước, cô ta bất thình lình chạy tới khoác tay anh.  

Trương Minh Vũ cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều.  

Thế nhưng bọn họ mới đi được vài bước đã bắp gặp một gương mặt quen thuộc ở ngay ngoài cổng.  

Triệu Khoát của nhà họ Triệu!

Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Triệu Khoát cũng nhìn thấy Hàn Thất Thất, hắn hào hứng chạy tới.  

Nhưng khi nhìn thấy Trương Minh Vũ đứng bên, bước chân hắn dừng lại, sắc mặt trầm xuống!  

Quan trọng nhất là Hàn Thất Thất còn đang khoác tay Trương Minh Vũ!  

Hàn Thất Thất coi như không thấy, chậm rãi đi về trước.  

Triệu Khoát nghiến răng nghiến lợi, cố gắng khách khí cười nói: "Thất Thất, em đến rồi à?"  

Hàn Thất Thất khó chịu nói: "Tôi đang đứng ở đây, anh còn hỏi tôi đến rồi à?"  

Triệu Khoát: "..."  

Chần chừ một lúc hắn chỉ có thể hướng ánh mắt phẫn nộ về phía Trương Minh Vũ, lạnh lùng nói: "Anh cũng đến rồi à?"  

Trương Minh Vũ cũng nói theo: "Tôi đang đứng ở đây, anh còn hỏi tôi đến rồi à?"  

Không ít người qua đường cười ồ lên!  

Mọi người xôn xao nhìn về phía này.  

Ánh mắt Triệu Khoát lóe lên vẻ phẫn nộ, hắn lạnh lùng nói: "Ý của tôi là... anh đến đây làm gì?"  

"Nhà họ Triệu chúng tôi, hình như đâu có mời anh?"  

Mọi người xung quanh bàn tán xôi nổi, lén đoán mối quan hệ giữa ba người.  

Trương Minh Vũ mỉm cười.  

Hàn Thất Thất chắn trước mặt anh, bất mãn nói: "Đây là buổi vũ hội, tôi không mang theo bạn nhảy chẳng nhẽ lại nhảy với anh à?"  

Mặt Triệu Khoát biến sắc, hắn cười nói: "Nếu Thất Thất muốn đương nhiên em có thể nhảy với anh, anh là chồng chưa cưới của em mà".  

Hàn Thất Thất cười, không hề do dự đáp trả: "Tôi không muốn!"  

"Em..."  

Triệu Khoát hít sâu một hơi, hô hấp dần trở nên dồn dập.  

Hàn Thất Thất kiêu ngạo nói: "Rốt cuộc anh có cho tôi vào không? Không cho thì chúng tôi còn đi về! Tôi vốn cũng chẳng muốn đến đâu".  

Triệu Khoát hơi hoảng, vội vàng nói: "Có chứ, em vào đi".  

Nói xong liền tránh sang một bên.  

Hàn Thất Thất kiêu ngạo như một cô công chúa nhỏ, khoác tay Trương Minh Vũ đi vào trong khách sạn.  

Mọi người xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ bàn tán sôi nổi.  

Sắc mặt Triệu Khoát trầm xuống, ánh mắt lóe lên những tia rét lạnh.  

"Con khốn, đợi cô rơi vào tay tôi, ông đây sẽ làm chết cô!"  

Hắn lẩm bẩm một câu, rồi quay về vị trí ban nãy, tiếp tục đón khách.  

Có không ít người tập trung ở khách sạn.  

Ai cũng áo quần bảnh bao, cử chỉ nho nhã, Trương Minh Vũ và Hàn Thất Thất trông vô cùng lạc loài.  

Một người mặc giản dị, một kẻ trông rất tùy tiện. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play