*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hơn nữa làm gì có ai không nhìn ra được chân tướng của chuyện này…
Hắn ta lúng túng nói: “Chuyện này… trưởng phòng Trần, anh ta…”
Hắn ta đang định nói rõ ràng lại bị trưởng phòng Trần chặn họng: “Vương Tài! Mày không nghe thấy tao nói gì à? Con mẹ nó bị điếc mà còn đòi làm bảo vệ! Mày có còn muốn làm việc nữa không hả?”
“Tao muốn sa thải mày chỉ cần nói một câu là đủ! Biết chưa hả?”
Nghe ông ta nói vậy, Vương Tài không khỏi nổi giận.
Trước kia ông ta là cấp dưới của hắn ta, thế nhưng bây giờ… ông ta lại sỉ nhục hắn ta như thế!
Vương Tài híp mắt lại, lạnh giọng đáp trả: “Tôi không làm được chuyện này đâu!”
Trương Minh Vũ quen biết sếp Chu. Dù thế nào lần này hắn ta cũng phải đứng về phe anh mới có lợi.
Câu nói này khiến Trương Minh Vũ giật mình sửng sốt.
Tuy Vương Tài hơi ngốc nhưng ít nhất vẫn có mắt nhìn người.
Trưởng phòng Trần ngơ ngác, lập tức nổi trận lôi đình: “Vương Tài! Con mẹ nó mày điên rồi à? Không muốn làm nữa đúng không?”
Vương Tài không hề e sợ, lạnh lùng đáp: “Anh ta là khách của công ty chúng ta. Tôi không có quyền đuổi anh ta đi!”
Trưởng phòng Trần lộ vẻ mặt khinh thường, cười lạnh nói: “Khách cơ à? Được, mày nói cho tao biết nó là khách của ai? Tao sẽ sa thải cả người đó luôn!”
Nghe thấy lời này của ông ta, Vương Tài liền nở nụ cười lạnh lẽo.
Trương Minh Vũ khẽ cau mày.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng chợt vang lên: “Anh ấy là khách của tôi. Ông muốn sa thải tôi hả?”
“Ông đây sa thải luôn…”
Trưởng phòng Trần vô thức đáp lại.
Thế nhưng ông ta chưa kịp nói hết câu đã chết lặng!
Ông ta ngẩng đầu, kinh hãi phát hiện sếp Chu đã xuất hiện ở cửa phòng làm việc từ bao giờ!
Những người khác cũng giật mình khiếp sợ!
Không ai ngờ Trương Minh Vũ lại là khách của sếp Chu!
Cô gái kia há hốc mồm, ánh mắt hiện lên vẻ kinh sợ!
Tuy cô ta không biết Trương Minh Vũ là ai, nhưng cô ta lại biết sếp Chu!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT