Anh không vội rời đi, cô cũng không vội trở về.  

Mãi lâu sau, anh mỉm cười lên tiếng: “Cô muốn hỏi gì cứ hỏi. Nếu tôi biết tôi sẽ nói cho cô”.  

Bấy giờ Lâm Kiều Hân mới chợt hỏi: “Anh với cô ta… thực sự chỉ là diễn kịch thôi sao?”  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Trước giờ cô chưa từng quan tâm gì đến anh nên anh không ngờ cô lại để ý tới chuyện này như vậy.  

Anh lập tức cười đáp: “Đương nhiên là thật rồi. Cô bé còn quá nhỏ, tôi có khốn nạn đến đâu cũng đâu thể thích một đứa trẻ được”.  

Câu nói này đã khiến lòng cô nhẹ nhõm hơn nhiều.  

“Anh… không về à?”  

Cô chần chừ hỏi.  

Về?  

Anh nhìn lên biệt thự, cười đáp: “Không đâu, nếu về tôi sợ đến cả ngủ cũng không được yên…”  

Lý Phượng Cầm ở nhà, cái miệng lắm lời của bà ta…  

Sau mấy ngày sống ở ngoài, anh đã yêu thích cảm giác yên tĩnh này.  

Lâm Kiều Hân chỉ gật đầu một cái.  

Anh lên tiếng hỏi: “Phải rồi, tại sao cô lại tới quán bar? Gặp khó khăn gì à?”  

Anh đã hỏi đúng tâm sự của cô.  

Anh cười nói: “Gặp chuyện gì có thể nói với tôi, biết đâu tôi lại giúp được cô thì sao?”  

Cô cảm thấy có chút rung động.  

Nếu là trước kia, chắc chắn cô sẽ không bao giờ nói tới chuyện công việc với anh.  

Có nói cũng vô ích.  

Nhưng giờ đây… không hiểu sao cô lại có mong muốn được nói ra hết tất cả.  

Một lúc sau, cô chậm rãi nói: “Tuy tôi đã tiếp quản công việc của Lâm Tuấn Khải nhưng bác hai vẫn là người lãnh đạo trực tiếp”.  

“Ông ấy… giao cho tôi rất nhiều nhiệm vụ không thể hoàn thành…”  

Nghe thấy thế, anh không khỏi nhíu mày.  

Không cần nghĩ cũng đoán ra được, Lâm Quốc Long đang dùng việc công báo thù riêng!  

Dù sao thì cũng bởi vì cô nên Lâm Tuấn Khải mới…  

Anh cũng không ngờ tới Lâm Quốc Long ngày thường hay nói đạo lý lại hẹp hòi như vậy.  

Anh cau mày hỏi: “Cô không nói với ông nội à?”  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play