Trương Minh Vũ mỉm cười, không nói thêm gì nữa.
Các chị đi rồi, anh lại trở thành người bơ vơ nhưng đây cũng là thời điểm tốt nhất để anh trau dồi bản thân.
Bây giờ mọi thứ chỉ có thể dựa vào bản thân mình!
Chiếc xe khởi động chạy thẳng về phía khách sạn Hồng Thái.
Chẳng mấy chốc Trương Minh Vũ đã đến khách sạn.
Sau khi bước vào Trương Minh Vũ nhất thời sửng sốt.
Phong cách trang trí bên trong rất khác so với trước đây, thậm chí anh còn tự hỏi liệu có phải mình đã đi nhầm khách sạn rồi không?
Sau khi nhìn kỹ lại lần nữa, tuy Trương Minh Vũ đã chuẩn bị tâm lý nhưng trong lòng vẫn xuất hiện cảm giác choáng ngợp!
Cảm giác phân tầng cấp trong khách sạn đã hiện ra hoàn toàn!
Trang trí bên ngoài cùng theo phong cách thống nhất, sang trọng mà phô trương, nhưng tông màu trắng đen lại mang đến cảm giác cực kỳ cao cấp.
Vị trí bàn ăn cũng được ngăn cách bằng một bức tường đơn giản.
Mỗi bức tường, đại diện cho phong cách của một nhóm tuổi.
Trong phòng Vip cũng giống vậy!
Trương Minh Vũ ngây ra như phỗng, trong lòng chấn động không thôi!
Anh không ngờ Hàn Thất Thất lại có bản lĩnh thiết kế như vậy… Cách trang trí này… tuyệt lắm!
Trong lòng Trương Minh Vũ tự tin hẳn lên!
Anh liếc mắt nhìn xung quanh, nhân viên phục vụ đều đã sẵn sàng.
Bởi vì hôm qua trang trí nên hôm nay vẫn chưa khai trương.
Trương Minh Vũ trực tiếp ra lệnh.
Mở cửa! Tiếp khách!
Trương Minh Vũ cũng trở lại phòng họp và bắt đầu giải quyết một số việc vặt vãnh trong khách sạn.
Chẳng bao lâu sau, khách khứa bắt đầu đến.
Sau khi từng người tiến vào, ai cũng kinh ngạc thốt lên, sau đó vội vã lấy điện thoại ra chụp hình.
Trước buổi trưa, nhà hàng đã hết chỗ ngồi!
Trương Minh Vũ cũng bị sốc không kém khi biết tin, ngay lập tức có suy nghĩ khác!
Mở chi nhánh!
Dù sao thành phố Hoa Châu rất lớn, bên này chỉ là một góc nhỏ.
Chờ sau khi anh mở chi nhánh khắp thành phố thì coi như đã dần ổn định rồi.
Đến lúc đó, thu nhập đã tương đương với một số gia tộc hạng ba!
Trương Minh Vũ nghĩ đến đây bỗng thấy hưng phấn.
Nhưng tiền đề của tất cả những việc này là tiền!
Anh không muốn dựa vào người khác, mà chỉ muốn dựa vào thực lực của bản thân để giành lấy.
Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể tìm cách thu hút đầu tư.