Trương Minh Vũ ngơ ngác.
Cô không hỏi nữa sao?
Anh quay sang định mở lời thì giật mình trông thấy vẻ mặt bối rối của cô.
Cô bị làm sao vậy?
Anh khó hiểu nhìn cô, muốn hỏi thăm lại không biết nên nói gì cho phải.
Chiếc xe chậm rãi đỗ lại trước cổng nhà họ Lâm.
Sắc mặt của Lâm Kiều Hân rất khác thường. Cô đang không biết nên làm gì vào lúc này.
Ly hôn với anh? Nhưng anh có ơn với nhà họ Lâm.
Tiếp tục chịu đựng? Trông thấy chồng mình ngoại tình còn thờ ơ… đây không phải tính cách của cô.
Mãi lâu sau cô vẫn chưa thoát khỏi sự đấu tranh tâm lý.
“Tôi về đây”, cô cất tiếng nói.
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Anh chưa kịp nghĩ ngợi gì đã thấy cô đẩy cửa bước ra.
Ngay sau đó, một bóng người thoắt cái leo lên xe.
Long Tam?
Anh giật nảy mình, mờ mịt hỏi: “Anh… vẫn luôn đi theo tôi à?”
Anh ta gật đầu đáp: “Tôi sợ cậu gặp nguy hiểm nên đi theo”.
Nghe thấy thế anh cũng chẳng nói gì thêm.
Đợi cửa xe đóng lại, tài xế lập tức lái xe đưa hai người họ trở về biệt thự của Liễu Thanh Duyệt.
Trương Minh Vũ cúi đầu không lên tiếng, lòng ảo não.
Anh không biết Lâm Kiều Hân bị làm sao.
Long Tam đã nhìn thấu tất cả: “Bình thường thôi, cô ấy đã nhịn nhiều rồi”.
“Nhịn? Nhịn cái gì?”, anh ngơ ngác hỏi ngược lại.
Long Tam nói tiếp: “Chắc là cậu chưa nói cho cô ấy biết đây là xe của cô Tô Mang đúng không?”
Trương Minh Vũ máy móc gật đầu.
“Dạo gần đây cậu đang vướng vào scandal. Chắc chắn cô ấy sẽ nghĩ chiếc xe này là của cô chủ nhà họ Hàn”.
Long Tam điềm nhiên giải thích.
Câu nói này đã khiến anh tỉnh ngộ!
Một lúc sau anh mới cất giọng hỏi: “Có nhiều người… mua được chiếc xe này lắm sao?”
Rõ ràng đám người kia vừa phản ứng giống như chiếc xe này là vật vô giá vậy.
Long Tam lắc đầu nói: “Không phải ai có tiền cũng mua được chiếc xe này. Cả Hoa Châu chắc cũng chỉ có Trần Đại Phú và người được gọi là anh Hoa kia mua được thôi”.
Trương Minh Vũ lại càng mờ mịt, nghi hoặc hỏi: “Thế sao cô ấy còn có thể nghĩ là của Hàn Thất Thất?”
Long Tam bật cười bảo: “Anh Hoa chính là bố của Hàn Thất Thất”.
Trương Minh Vũ lập tức đứng hình!