Nhưng Lâm Kiều Hân đã nhanh miệng cướp lời: “Anh ấy là chồng tôi”.
Hả…
Nghe thấy cô nói vậy, anh lập tức sững sờ tại chỗ.
Câu nói ấy cứ quanh quẩn trong đầu anh…
Lâm Kiều Hân… bị sao vậy?
Trong lòng anh chợt nảy sinh một cảm giác vô cùng kỳ quái.
Mọi người xung quanh cũng ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Ai cũng trố mắt nhìn nhau, mặt mày ngơ ngác.
Chàng trai tóc vuốt keo nghiến răng ken két, lửa giận trong mắt đã bắt đầu bốc lên.
Bữa tiệc tụ họp lần này được tổ chức là vì Lâm Kiều Hân!
Nào ngờ cô lại dẫn chồng tới!
Hắn nổi giận đùng đùng, nhưng lại không biết nên nói gì cho phải.
Thế nhưng mấy cô gái ngồi gần đó lại liếc mắt nhìn nhau, hai mắt sáng rực tràn đầy hứng thú.
Trương Tuyết đứng bật dậy cười nói: “Ồ, thì ra anh là chồng của Kiều Hân… tên Trương Minh Vũ đúng không?”
Dứt lời, cô ta nhìn sang xung quanh: “Chẳng lẽ các cậu chưa từng nghe nói tới cái tên này sao? Anh ta là người nổi tiếng ở Hoa Châu chúng ta đấy!”
Nghe thấy thế, không ít người chợt nhớ ra.
Tiếp đó bọn họ đều tỏ ra khinh miệt.
Nhưng chàng trai tóc vuốt keo lại đờ đẫn không hiểu.
Suốt ngày hắn chỉ lăn lộn ở các hộp đêm chơi bời, chưa từng nghe thấy tin đồn về Trương Minh Vũ.
Hắn chỉ biết Lâm Kiều Hân đã kết hôn mà thôi.
Thấy thế, Trương Tuyết khẽ cười giải thích: “Xem ra cậu chủ Hà của chúng ta đúng là không thèm để ý tới chuyện bên ngoài. Kiều Hân đã kết hôn từ lâu rồi”.
“Cậu ấy giỏi giang lắm, tìm được một ông chồng ở rể nhà vợ, mình rất khâm phục cậu ấy. Đàn ông thời nay đâu có dễ nghe lời như vậy?”
Tuy nghe qua có vẻ giống như lời khen, thế nhưng giọng điệu của cô ta cứ mang cảm giác châm chọc chế nhạo.
Nghe thấy những lời này, tất cả mọi người đều hiểu ra.
Đi ở rể!
Tại sao lại cam lòng đi ở rể? Vì nghèo chứ còn vì gì nữa?
Nghĩ tới đây, Hà Gia Hoa nở nụ cười kinh bỉ: “Thì ra là vậy, nghe danh đã lâu”.
Trương Minh Vũ cười gật đầu coi như chào hỏi.
Hà Gia Hoa không thèm để bụng, lại quay sang nhiệt tình mời mọc Lâm Kiều Hân: “Cậu mau ngồi xuống đi. Nghe nói dạo gần đây nhà họ Lâm của cậu không ổn lắm. Mình vừa mới tiếp nhận một đống việc của bố mình, không biết có thể giúp gì được cho cậu không”.
Nói rồi hắn chỉ vào chiếc ghế trống.
Thái độ rất rõ ràng.
Nếu cô chịu ngồi xuống, hắn sẽ giúp cô!
Lâm Kiều Hân nhíu chặt chân mày, lòng thầm do dự.