Nhưng trên mặt từ đầu đến cuối đều mang nụ cười đắc ý!  

Trò vặt vãnh, muốn đấu với tôi sao?  

Ha ha!  

Chẳng biết tại sao, trong lòng Trương Minh Vũ đắc ý đến dị thường!  

Nhưng ngay cả chính anh cũng không biết anh rốt cuộc đắc ý vì điều gì.  

Thời gian chậm rãi trôi qua.  

Không lâu sau, âm thanh lãnh đạm của Tần Minh Nguyệt vang lên: "Đến đây đi!"  

Trương Minh Vũ tức giận liếc mắt.  

Đang gọi chó sao?  

Nhưng trầm ngâm một lúc, anh vẫn đi tới.  

Sau khi bước lại gần.  

Lúc này Trương Minh Vũ mới phát hiện vị trí mà Tần Minh Nguyệt đi vệ sinh ban nãy không phải là chỗ này.  

Thật thông minh.  

Trương Minh Vũ cười toe toét, nói: "Đi chuyển được xa như vậy, có phải là có thể tự đi rồi không?"  

Tần Minh Nguyệt có vẻ hơi lúng túng nói: "Không, tôi... chỉ thử đi đến đây thôi”.  

"Ồ ~ "  

Trương Minh Vũ cố ý kéo dài hơi.  

Tần Minh Nguyệt trợn mắt nhìn, nói: "Mau lên đi, một lúc nữa là đuổi tới rồi đó”.  

Cũng đúng...  

Trương Minh Vũ không lãng phí thời gian nữa, nhanh chóng tiến lên phía trước vài bước, cõng Tần Minh Nguyệt lên người.  

Bước về phía trước.  

Tần Minh Nguyệt bĩu môi.  

Lại thất bại...  

Trương Minh Vũ tiếp tục đi tới trước.  

Không lâu sau, cuối cũng cũng đến cuối khe núi!  

Cuối cùng ra ngoài rồi!  

Khóe miệng Trương Minh Vũ chậm rãi lộ ra một nụ cười.  

Bùm!  

Bỗng nhiên, một tiếng nổ chói tai vang lên!  

Hả?  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Nhìn theo tiếng nổ, phía bầu trời xa xa chỉ có thể nhìn thấy chim bay tán loạn vì sợ hãi.  

Những thứ khác đều không nhìn thấy.  

Phát nổ rồi?  

Lại là thuốc nổ tự chế?  

Ngoài cái này ra, Trương Minh Vũ không nghĩ ra còn thứ gì khác còn có thể phát ra loại âm thanh này.  

Chân mày của Tần Minh Nguyệt hơi cau lại.  

Lúc sau, mới lên tiếng: "Bên kia hẳn là đang đánh nhau, nếu không thì đã sớm đuổi tới”.  

Đánh nhau?  

Trương Minh Vũ trợn to hai mắt, ánh mắt ngỡ ngàng!  

Đánh với ai?  

Trương Minh Vũ hỏi một cách kinh ngạc và vui mừng: "Chẳng lẽ viện binh của chúng ta đến rồi?"  

Tần Minh Nguyệt không chút do dự phủ định, nói: "Không phải”.  

Trương Minh Vũ tức giận liếc mắt nhìn.  

Ánh mắt đẹp của Tần Minh Nguyệt lóe sáng.  

Lúc lâu sau, mới nói: "Chúng ta đi nhanh lên đi”.  

Trương Minh Vũ yên lặng lẽ gật đầu.  

Không do dự nữa, nhanh chóng đi về hướng cuối rãnh núi.  

Bùm bùm! 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play